TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chiến Lợi Phẩm

Sau nửa canh giờ, hai bóng người xuất hiện trước một chỗ sơn động u ám.

Chính là Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ, vừa chạy đến đây.

- Sở sư đệ, tạm thời chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi.

- Được, Tiểu Xuyên sư đệ.

Hang động chỉ đủ một người chui qua, nhưng bên trong lại khá rộng rãi, chỉ hơi ẩm ướt một chút.

Chỗ này tạm thời nghỉ ngơi được, nhưng không thể ở lâu dài.

Hai người tìm một tảng đá hơi khô ráo để ngồi xuống.

Sở Nhị Thập Tứ lại băng bó vết thương ở vai cho Kim Tiểu Xuyên. Nhờ chất lỏng màu vàng trong đan điền, vết thương của Kim Tiểu Xuyên đã bắt đầu lành lại, không ảnh hưởng đến việc di chuyển.

Kim Tiểu Xuyên lấy ra một viên đan dược chữa thương do Nhị sư thúc luyện chế ra nuốt vào, vết thương cũng không còn đáng ngại.

Nhớ lại trận chiến sống còn vừa rồi, Sở Nhị Thập Tứ không nhịn được hỏi:

- Tiểu Xuyên sư đệ, sao trong lúc đánh nhau, ngươi lại đột phá lên Khai Mạch cảnh nhị trọng? Các đầu ẩn mạch không phải mở từng cái một sao?

Câu hỏi này không thể trả lời thật lòng, cũng không thể nói với Sở Nhị Thập Tứ rằng trong đan điền của hắn có một cái cây táo.

Nếu để lộ ra, rất nhiều người sẽ muốn mổ bụng hắn ra xem.

Với thực lực Khai Mạch cảnh nhị trọng hiện tại, hắn liệu có sống sót nổi không?

Nhưng hắn vẫn phải tìm cách trả lời Sở Nhị Thập Tứ.

Kim Tiểu Xuyên trả lời một cách qua loa:

- Sở sư đệ, ngươi xem thường sư huynh quá rồi. Chúng ta nhập môn cùng ngày, ngươi hiện tại đã là Khai Mạch cảnh tam trọng, ta mới chỉ đột phá lên nhị trọng, có gì lạ đâu?

Sở Nhị Thập Tứ há hốc mồm:

- Ta không thấy lạ ở chỗ ngươi đạt đến Khai Mạch cảnh nhị trọng, ta thấy lạ là ngươi từ không có chút tu vi nào lại nhảy cóc lên tận nhị trọng.

Chẳng lẽ không phải là khai mở từng đầu ẩn mạch sao? Cũng giống như hắn, mỗi tháng khai mở 3 đầu ẩn mạch, thời gian cách nhau đều khá đều đặn.

May mà Sở Nhị Thập Tứ là người đơn giản, mặc dù trong lòng vẫn tò mò, nhưng cũng không hỏi thêm.

Trong lòng hắn tự an ủi: Mình mỗi ngày ăn thịt mà vẫn tăng được linh lực, khai mở được ẩn mạch, Tiểu Xuyên sư đệ đột nhiên khai mở mười đầu ẩn mạch cũng không có gì là lạ.

Chỉ có điều, lực lượng hiện tại của Tiểu Xuyên sư đệ thật quá khủng khiếp.

Nhớ lại cảnh tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng bị đánh đến kêu gào thảm thiết, hắn không khỏi rùng mình.

Linh lực của hắn và tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng không kém nhau là bao, nhưng lực lượng của Tiểu Xuyên sư đệ lại vượt xa bọn hắn.

Xem ra sau này phải hạn chế luận bàn giao đấu với Tiểu Xuyên sư đệ, cảm giác kia, ngẫm thôi cũng thấy đau.

Kế tiếp là phân chia chiến lợi phẩm.

Bọn hắn bày ra hết tất cả chiến lợi phẩm: hai chiếc nhẫn trữ vật, bốn thanh trường kiếm, một thanh đoản đao, mười hai tấm phù lục, một trăm sáu mươi hai viên linh thạch, năm bản công pháp, hai quyển tập tranh và một ít thức ăn.

Cả hai thống nhất chia đều những thứ có thể chia đôi.

Mỗi người được một chiếc nhẫn trữ vật, hai thanh trường kiếm cùng tám mươi mốt viên linh thạch.

Còn lại những thứ không thể chia đều.

Mười hai tấm phù lục gồm chín tấm Bôn Lôi phù cùng ba tấm Liệt Hỏa phù.

Sau khi thương lượng, Kim Tiểu Xuyên lấy bốn tấm Bôn Lôi phù cùng hai tấm Liệt Hỏa phù, còn lại cho Sở Bàn Tử.

Tiếp theo là chia công pháp.

“Nạp Khí Quyết” có hai bản, mỗi người một bản.

“Thanh Phong Chưởng” cho Sở Bàn Tử vì hắn tu luyện chưởng pháp.

“Trường Thanh Kiếm Pháp” Kim Tiểu Xuyên lấy, hắn cảm thấy tu luyện kiếm pháp rất quan trọng, muốn mình mạnh hơn để không bị thương nữa.

Còn lại một bản “Truy Phong Bộ” Sở Bàn Tử muốn.

Kim Tiểu Xuyên tò mò hỏi:

- Sở sư đệ, ngươi đã nhanh như vậy rồi mà còn muốn học “Truy Phong Bộ” để làm gì? Chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả “Thiểm Điện Linh Tước bát pháp” của ngươi sao?

Sở Nhị Thập Tứ đáp:

- Học hỏi không bao giờ là đủ, ta muốn kết hợp hai bộ pháp này, không được sao?

- Nhưng ta cũng muốn mà, ngươi xem, ta chậm chạp như rùa vậy.

- Tiểu Xuyên sư đệ, chỉ cần ba tháng nữa, ta sẽ nghiên cứu xong, liền cho ngươi xem!

Không còn cách nào khác, “Truy Phong Bộ” thuộc về Sở Bàn Tử.

Còn lại hai quyển tranh, Sở Bàn Tử liền lấy hết, nói muốn học cách kinh doanh thanh lâu.

Kim Tiểu Xuyên cũng không muốn, đừng nói mấy tập tranh này, lúc trước tiểu gia ta còn có tới mấy trăm cái đĩa phim.

Bất quá không thể nói cho tên kia, hắn giả vờ như rất muốn, cuối cùng Sở Bàn Tử cắn răng đưa cho Kim Tiểu Xuyên 20 viên linh thạch.

Thanh đoản đao còn lại, Kim Tiểu Xuyên hào phóng tặng cho Sở Bàn Tử.

Về phần thức ăn, cả hai đều không thiếu nên để Sở Bàn Tử cất giữ.

Sau khi chia xong, Kim Tiểu Xuyên đề nghị:

- Sở sư đệ, chúng ta luận bàn thêm một chút đi.

Sở Nhị Thập Tứ nhìn hắn, nghĩ thầm: Ngươi có bị điên không? Vừa mới giao chiến xong mà còn muốn luận bàn nữa à? Ta không muốn giao đấu với ngươi nữa.

Đặc biệt là sau khi thấy Kim Tiểu Xuyên một quyền đánh chết đối thủ, hắn sợ hãi lắm.

Kim Tiểu Xuyên chỉ đơn giản muốn kiểm tra xem tại sao khi bị tấn công, cây táo trong đan điên của hắn lại hấp thụ lực lượng của đối phương và chuyển hóa thành linh lực cho mình.

Cái này không phải BUG sao?

Bạch Dương sư phụ ngày đêm nghiên cứu các kỳ văn dị bản, cũng chưa từng nói qua có vị Đại Thần, Đại Đế nào từng dựa vào ai đó đánh mình để lập nghiệp nha.

Vì vậy, hắn muốn lấy Sở Bàn Tử làm đối tượng thí nghiệm, xem liệu có thể chuyển hóa linh lực hay không.

Không chịu nổi sự quấy rầy của Kim Tiểu Xuyên, Sở Bàn Tử đành phải ra tay. Hắn liên tục đánh Kim Tiểu Xuyên hơn một trăm chưởng, nhưng vẫn không thấy có bất kỳ dấu hiệu tăng trưởng linh lực nào.

Thật kỳ lạ, việc chuyển hóa linh lực này có vẻ như rất chọn lựa.

Chẳng lẽ liên quan đến công pháp tu luyện? Hay là liên quan đến nhân phẩm? Hắn chỉ có thể đoán mò như vậy.

Thấy Sở Bàn Tử không có khả năng gia tăng lực lượng cho mình, hắn không kiên nhẫn được nữa, liền tung một quyền mạnh mẽ đánh bay Sở Bàn Tử ra xa.

- Hừ, mập mạp chết bằm, đánh ngươi mấy chưởng còn chưa chịu thua, thật là đáng ghét.

Sở Bàn Tử oan ức nói:

- Lúc nãy rõ ràng là ngươi cầu ta đánh mà.

Hai người dựa vào vách đá, ngồi xếp bằng điều tức để khôi phục lại trạng thái. Còn hơn chín mươi ngày nữa, bọn hắn phải tiếp tục cuộc hành trình gian nan tại Tử Dương Sơn.

Nửa canh giờ sau, tại chính nơi bọn hắn đã giao chiến, xuất hiện ba bóng người.

Một người Khai Mạch cảnh cửu trọng, hai người còn lại là Khai Mạch cảnh tứ trọng.

- A? Ở đây có dấu vết giao chiến.

- Hai thi thể này, nhìn quần áo hẳn là đệ tử Bình Viễn Tông, thân phận lệnh bài của bọn hắn đã mất!

- Thời gian tử vong không lâu, không rõ đối thủ là ai.

- Vết thương chí mạng đều là do nắm đấm gây ra, trực tiếp đánh nổ cơ thể. Xem ra đã đụng phải đối thủ cứng, ít nhất cũng phải là Khai Mạch cảnh lục trọng trở lên.

Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh cửu trọng cẩn thận cảm nhận linh khí xung quanh rồi nói:

- Có thể xung quanh không có quá nhiều dao động linh khí, xem ra đối thủ ít nhất cũng là Khai Mạch cảnh ngũ trọng hoặc lục trọng. Hôm nay là ngày đầu tiên, cũng là lúc có nhiều người nhất, chúng ta phải cẩn thận.

Sau đó, ba người rời đi.

Vào buổi sáng, khi ánh bình minh đầu tiên xuất hiện, các chỗ ở tạm thời của các tông môn bên ngoài Tử Dương Sơn trở nên nhộn nhịp.

Hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc chiến kéo dài một trăm ngày, hàng trăm đệ tử của các tông môn đều tràn đầy quyết tâm.

Những đệ tử được chọn tham gia cuộc chiến này đều là tinh anh của các tông môn.

Trên khắp Thương Châu, thậm chí là toàn bộ vương triều, cuộc chiến này sẽ là một cơ hội để các đệ tử thể hiện tài năng của mình.

Ai cũng hy vọng đệ tử của tông môn mình có thể trụ lại đến cuối cùng.

Đây là những đệ tử mà bọn hắn đã dày công bồi dưỡng, họ hy vọng các đệ tử sẽ trở thành trụ cột của tông môn trong tương lai.

Tuy nhiên, để trưởng thành, các đệ tử phải trải qua những thử thách khắc nghiệt.

Mỗi một trưởng lão đều cảm thấy mâu thuẫn. Bọn hắn muốn đệ tử của mình được rèn luyện nhưng đồng thời cũng không muốn bọn hắn gặp nguy hiểm.

Đương nhiên trừ Ma Tông Cửu Thiên Lâu kia, đệ tử bọn hắn tử vong là điều bình thường.

Các tông môn khác đều có những đệ tử Khai Mạch cảnh củu trọng cùng bát trọng dẫn đội. Trong khi đó, các ngươi chỉ có một cái Khai Mạch cảnh tam trọng, một cái còn chưa đạt đến Khai Mạch cảnh, ngươi không chết ai chết?

Khi ánh bình minh ló dạng, trụ sở các trưởng lão Ma Tông đồng loạt mở cửa.

Bạch Dương đẩy hàng rào ra, nhìn thấy trước màn hình lớn đã có mấy người.

7

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.