0 chữ
Chương 9
Chương 9
Giang Kỳ xem qua từng tấm một, mỗi tấm đều đầy ắp những lần đứa trẻ thiếu thốn tình thương từ nhỏ là Johan này cố gắng đến gần bố mình và vô số lần bị ông ta từ chối trong quá khứ, Giang Kỳ vừa xem, Lưu Lan vừa nói bên cạnh.
“Lúc đầu tôi cứ tưởng kịch bản của Johan này thuần túy là về tình yêu, không ngờ lại là kịch bản về tình thân, thảo nào đoạn trước viết nhiều chuyện hồi nhỏ như vậy. Mà ông bố Johan cũng lạ thật, rõ ràng có tiền mà cứ nhất quyết sống khổ sở như ma đói vậy, đến cuối cùng cũng không nói rõ là vì sao, tôi cảm giác đây là...”
Giọng của Lưu Lan nhỏ dần rồi tắt hẳn, một giọng nữ dịu dàng khác lại ngày một rõ hơn.
“John, Sonny should probably just got off the plane. Can you call her to ask her secret apple pie recipe for me? I forgot again.” (Johan này, coi giờ thì chắc Sonny vừa xuống máy bay rồi đó, anh gọi điện hỏi chị ấy xem, cái công thức bánh táo bí truyền có một không hai của nó làm thế nào ấy nhỉ? Em lại quên mất rồi.)
Tiếng Anh?
Giang Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu, cậu phát hiện mình không còn ở trong tiệm nữa, cậu đang ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách của một gia đình nào đó, phía sau có một người đàn ông và một người phụ nữ đang nói cười vui vẻ.
Người phụ nữ có mái tóc dài vàng óng, đôi mắt màu nâu, khi cười để lộ lúm đồng tiền xinh xinh, mắt cong cong, đường nét gương mặt sắc sảo, đúng chuẩn một người đẹp phương Tây, dù mặc chiếc tạp dề màu hồng in hình mèo hoạt hình trông hơi kỳ cục cũng không làm lu mờ vẻ đẹp của cô ấy.
Còn người đàn ông thì mặc vest, trông như vừa đi làm về, mái tóc đen, đường nét gương mặt có phần mềm mại hơn.
Đó là Mina và Johan.
Chẳng hiểu vì sao, Giang Kỳ cảm thấy tuy hai người chưa gặp mặt bao giờ này chính là nam nữ chính trong kịch bản.
Giang Kỳ đứng dậy, thấy hai người kia không có phản ứng gì, rõ ràng là không nhìn thấy mình. Cậu cũng không rõ đây là tình huống gì, lúc cúi xuống nhìn mấy tấm thẻ trên tay thì thấy chúng đã trống trơn.
Nhìn khắp phòng được trang trí Giáng Sinh, có một suy đoán lóe lên trong đầu Giang Kỳ.
Mình lạc vào thế giới trong mấy tấm thẻ này rồi sao?
Dựa vào vốn tiếng Anh èo uột vừa đủ qua cấp 6 của mình, Giang Kỳ cố gắng lắm mới nghe được cuộc nói chuyện của hai người.
Johan và Mina đang bàn chuyện công việc, vô số thuật ngữ chuyên ngành khiến Giang Kỳ nghe như vịt nghe sấm, nên cậu đành phải đi một vòng quanh nhà Johan trước.
Có thể thấy rằng, trong những năm tháng Johan chưa bị bắt vào tù, đúng là sự nghiệp của cậu ấy rất thuận buồm xuôi gió. Căn hộ chung cư xa hoa, rộng thênh thang, cửa sổ kiểu Pháp chạm sàn, bếp không gian mở, phòng thay đồ đúng chuẩn của người thành đạt, đủ kiểu com-lê, cà vạt xếp ngay ngắn.
Có lẽ nhà của nam chính trong mấy phim thần tượng cũng chỉ đến thế này là cùng.
Giang Kỳ đủng đỉnh đi tới phòng sách, trên bàn làm việc có ba khung hình, đều là ảnh chụp chung với Mina. Chiếc máy tính xách tay dùng cho công việc vẫn còn mở, màn hình hiển thị biểu đồ phân tích mà Giang Kỳ xem không hiểu, trên giá sách có rất nhiều đầu sách kinh điển, quyển nào quyển nấy đều rất sạch sẽ, không bám bụi, chắc là thường xuyên lật xem hoặc lau chùi.
Giang Kỳ nhìn từ trái sang phải, “Kết cấu động lực học”, “Cơ sở cơ học”, “Cơ sở kết cấu cầu”, “Cơ sở máy móc”...
Giang Kỳ: ?
Không phải Johan học ngành sinh học sao? Rảnh rỗi không có gì làm lại đi xem mấy loại sách này để làm gì chứ?
Mà cũng xem đủ thứ linh tinh nữa.
Giang Kỳ đi một vòng khắp phòng, phát hiện Johan phiên bản thời trẻ đúng là một người thành đạt, một người chiến thắng trong cuộc sống.
Nhà cửa sang trọng, trang trí tinh xảo, trong nhà sạch bong, quầy rượu, tủ trưng bày mô hình, không thiếu thứ gì, vợt tennis, ván trượt cùng hàng loạt đồ dùng thể thao khác để trong phòng chứa đồ cho thấy những sở thích phong phú lúc rảnh rỗi của vị nhân sĩ thành đạt này.
Quay lại trước khu bếp không gian mở ở phòng khách, Johan và Mina đang nói chuyện gì đó mà Giang Kỳ có thể hiểu được.
“Năm nay tiếc thật đấy, em cứ tưởng có thể cùng anh sang Ý nghỉ lễ Giáng Sinh, ai ngờ anh còn không được nghỉ lễ Giáng Sinh.” Mina đang đợi gà nướng trong lò chín, dựa vào bàn bếp lẩm bẩm.
“Lúc đầu tôi cứ tưởng kịch bản của Johan này thuần túy là về tình yêu, không ngờ lại là kịch bản về tình thân, thảo nào đoạn trước viết nhiều chuyện hồi nhỏ như vậy. Mà ông bố Johan cũng lạ thật, rõ ràng có tiền mà cứ nhất quyết sống khổ sở như ma đói vậy, đến cuối cùng cũng không nói rõ là vì sao, tôi cảm giác đây là...”
Giọng của Lưu Lan nhỏ dần rồi tắt hẳn, một giọng nữ dịu dàng khác lại ngày một rõ hơn.
“John, Sonny should probably just got off the plane. Can you call her to ask her secret apple pie recipe for me? I forgot again.” (Johan này, coi giờ thì chắc Sonny vừa xuống máy bay rồi đó, anh gọi điện hỏi chị ấy xem, cái công thức bánh táo bí truyền có một không hai của nó làm thế nào ấy nhỉ? Em lại quên mất rồi.)
Giang Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu, cậu phát hiện mình không còn ở trong tiệm nữa, cậu đang ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách của một gia đình nào đó, phía sau có một người đàn ông và một người phụ nữ đang nói cười vui vẻ.
Người phụ nữ có mái tóc dài vàng óng, đôi mắt màu nâu, khi cười để lộ lúm đồng tiền xinh xinh, mắt cong cong, đường nét gương mặt sắc sảo, đúng chuẩn một người đẹp phương Tây, dù mặc chiếc tạp dề màu hồng in hình mèo hoạt hình trông hơi kỳ cục cũng không làm lu mờ vẻ đẹp của cô ấy.
Còn người đàn ông thì mặc vest, trông như vừa đi làm về, mái tóc đen, đường nét gương mặt có phần mềm mại hơn.
Đó là Mina và Johan.
Chẳng hiểu vì sao, Giang Kỳ cảm thấy tuy hai người chưa gặp mặt bao giờ này chính là nam nữ chính trong kịch bản.
Nhìn khắp phòng được trang trí Giáng Sinh, có một suy đoán lóe lên trong đầu Giang Kỳ.
Mình lạc vào thế giới trong mấy tấm thẻ này rồi sao?
Dựa vào vốn tiếng Anh èo uột vừa đủ qua cấp 6 của mình, Giang Kỳ cố gắng lắm mới nghe được cuộc nói chuyện của hai người.
Johan và Mina đang bàn chuyện công việc, vô số thuật ngữ chuyên ngành khiến Giang Kỳ nghe như vịt nghe sấm, nên cậu đành phải đi một vòng quanh nhà Johan trước.
Có thể thấy rằng, trong những năm tháng Johan chưa bị bắt vào tù, đúng là sự nghiệp của cậu ấy rất thuận buồm xuôi gió. Căn hộ chung cư xa hoa, rộng thênh thang, cửa sổ kiểu Pháp chạm sàn, bếp không gian mở, phòng thay đồ đúng chuẩn của người thành đạt, đủ kiểu com-lê, cà vạt xếp ngay ngắn.
Giang Kỳ đủng đỉnh đi tới phòng sách, trên bàn làm việc có ba khung hình, đều là ảnh chụp chung với Mina. Chiếc máy tính xách tay dùng cho công việc vẫn còn mở, màn hình hiển thị biểu đồ phân tích mà Giang Kỳ xem không hiểu, trên giá sách có rất nhiều đầu sách kinh điển, quyển nào quyển nấy đều rất sạch sẽ, không bám bụi, chắc là thường xuyên lật xem hoặc lau chùi.
Giang Kỳ nhìn từ trái sang phải, “Kết cấu động lực học”, “Cơ sở cơ học”, “Cơ sở kết cấu cầu”, “Cơ sở máy móc”...
Giang Kỳ: ?
Không phải Johan học ngành sinh học sao? Rảnh rỗi không có gì làm lại đi xem mấy loại sách này để làm gì chứ?
Mà cũng xem đủ thứ linh tinh nữa.
Giang Kỳ đi một vòng khắp phòng, phát hiện Johan phiên bản thời trẻ đúng là một người thành đạt, một người chiến thắng trong cuộc sống.
Nhà cửa sang trọng, trang trí tinh xảo, trong nhà sạch bong, quầy rượu, tủ trưng bày mô hình, không thiếu thứ gì, vợt tennis, ván trượt cùng hàng loạt đồ dùng thể thao khác để trong phòng chứa đồ cho thấy những sở thích phong phú lúc rảnh rỗi của vị nhân sĩ thành đạt này.
Quay lại trước khu bếp không gian mở ở phòng khách, Johan và Mina đang nói chuyện gì đó mà Giang Kỳ có thể hiểu được.
“Năm nay tiếc thật đấy, em cứ tưởng có thể cùng anh sang Ý nghỉ lễ Giáng Sinh, ai ngờ anh còn không được nghỉ lễ Giáng Sinh.” Mina đang đợi gà nướng trong lò chín, dựa vào bàn bếp lẩm bẩm.
7
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
