0 chữ
Chương 51
Chương 50
Ông Johan tay cầm cây lau nhà, lặng lẽ nhìn Giang Kỳ, ánh mắt tràn đầy vẻ "vậy mà cậu lại đi hỏi một ông già mất trí nhớ loại câu hỏi này".
Giang Kỳ: ...
“Không sao, tôi lên mạng tìm hướng dẫn!”
Nói rồi, Giang Kỳ liền rút điện thoại ra tìm kiếm hướng dẫn cách chơi Texas Hold"em.
Đầu óc Hoàng Phú Quý nhanh nhạy, học gì cũng nhanh, xem video vài phút mà đã hiểu ra không ít.
Giang Kỳ thấy không còn sớm, sợ lát nữa tiệm điện thoại cũ đóng cửa bèn dặn ông Johan một câu bảo ông ta đợi lát nữa tự mình về nhà, còn mình thì dẫn Hoàng Phú Quý đi chợ đêm mua sắm đồ dùng sinh hoạt.
Bản thân Hoàng Phú Quý vốn có tính tình thích hóng chuyện, càng đông người thì ông ta càng vui.
Chợ đêm Giang Kỳ dẫn ông ta đến chính là cái chợ mấy hôm trước đã dẫn ông Johan đi, chủ yếu bán quần áo. Người đi dạo xem cơ bản đều là học sinh và các ông bà già về hưu rảnh rỗi không có việc gì làm.
Khác với ông Johan luôn im lặng không bày tỏ ý kiến của mình, Hoàng Phú Quý có gu ăn mặc riêng. Giang Kỳ để Hoàng Phú Quý tự mình chọn, thích gì mua nấy, chỉ cần không quá lố thì Giang Kỳ trả tiền là được.
Sau đó Hoàng Phú Quý liền bắt đầu cò kè trả giá với các chủ sạp ở chợ đêm.
Mở đầu là chém luôn một nửa giá, không được thì lại tiếp tục mặc cả. Hoàng Phú Quý, dù không biết trên lý thuyết quần áo nên bán bao nhiêu tiền, nhưng lại thuần thục y như các ông bà già ngày nào cũng đi chợ đêm, ép giá một mạch, cuối cùng mua được đủ loại quần áo với giá cực thấp, khiến Giang Kỳ xem đến choáng váng.
Cũng tiện thể làm Giang Kỳ nhận ra, thì ra lần trước cậu dẫn ông Johan đến đây mua quần áo toàn bị mua đắt.
Cuối cùng, Hoàng Phú Quý và Giang Kỳ xách theo túi lớn túi nhỏ rời chợ đêm đi đến tiệm điện thoại cũ. Giang Kỳ còn muốn mua thêm cho Hoàng Phú Quý một chiếc điện thoại rẻ tiền.
“Chú Hoàng ơi, sao chú chắc chắn đôi giày thể thao lúc nãy là 60 đồng thì ông chủ sẽ bán vậy?” Giang Kỳ hơi tò mò.
Không phải món hàng nào Hoàng Phú Quý cũng cũng bắt đầu bằng việc chém nửa giá. Có một vài thứ ông ta còn quá đáng hơn, ví như đôi giày thể thao vừa rồi, ông chủ ra giá 160, ông ta mở miệng liền hỏi 40 có bán không, cuối cùng cò kè được 60 thì chốt đơn.
“Xem chất liệu.” Hoàng Phú Quý nói: “Tôi xem mấy sạp giày rồi, chỉ có sạp nhà ông ta là có đế giày mỏng nhất, vật liệu tệ nhất. Đế giày nhà khác đều mềm, nhà ông ta thì cứng, sờ một cái là biết hàng kém chất lượng, có lẽ đi mấy tháng là hỏng đế. Đến lúc đó lại phải mua vật liệu vá đế giày, ầy, đế giày vá thế nào nhỉ, sao tôi không nhớ ra...”
“Mua đồ ấy à, quan trọng nhất là phải so sánh ba hàng, chứ không phải sợ trả giá.”
“Tôi thấy mấy bà thím mở miệng chém nửa giá mà chủ sạp mặt không đổi sắc cũng không đuổi người đi, là biết ngay giá món đồ này bị đội lên cao rồi. Mua đồ thì đều phải có thương lượng qua lại, chỉ cần chủ sạp còn chịu nói chuyện với mình là còn có cơ hội, ví như...” Hoàng Phú Quý bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm trả giá cho Giang Kỳ.
Đến tiệm điện thoại cũ, Hoàng Phú Quý lại trổ tài trả giá cho Giang Kỳ xem một lần nữa, chiếc điện thoại thông minh cũ rích đời ba năm trước được ra giá 800, ông ta chém thẳng xuống còn 300.
Mua bán xong, Giang Kỳ lại dẫn Hoàng Phú Quý đi làm sim điện thoại, dạy sơ qua cho ông ta cách dùng điện thoại thông minh, rồi đặt mua cho ông ta ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Đặt trên mạng một bộ chăn ga gối đệm bằng vải bông giống hệt của ông Johan, rồi nhắn tin cho ông Tào Vĩnh Quân báo là mình đã giúp tìm được người thuê thứ hai.
Ông Tào Vĩnh Quân hoàn toàn tin tưởng Giang Kỳ, bảo rằng chỉ cần Giang Kỳ thấy không có gì khúc mắc là được. Sau khi chuyển 800 đồng tiền cọc một tháng, trả trước một tháng cho ông Tào Vĩnh Quân, số dư trong thẻ nhà băng của Giang Kỳ tụt xuống còn ba chữ số.
Giang Kỳ: ...
“Không sao, tôi lên mạng tìm hướng dẫn!”
Nói rồi, Giang Kỳ liền rút điện thoại ra tìm kiếm hướng dẫn cách chơi Texas Hold"em.
Đầu óc Hoàng Phú Quý nhanh nhạy, học gì cũng nhanh, xem video vài phút mà đã hiểu ra không ít.
Giang Kỳ thấy không còn sớm, sợ lát nữa tiệm điện thoại cũ đóng cửa bèn dặn ông Johan một câu bảo ông ta đợi lát nữa tự mình về nhà, còn mình thì dẫn Hoàng Phú Quý đi chợ đêm mua sắm đồ dùng sinh hoạt.
Bản thân Hoàng Phú Quý vốn có tính tình thích hóng chuyện, càng đông người thì ông ta càng vui.
Chợ đêm Giang Kỳ dẫn ông ta đến chính là cái chợ mấy hôm trước đã dẫn ông Johan đi, chủ yếu bán quần áo. Người đi dạo xem cơ bản đều là học sinh và các ông bà già về hưu rảnh rỗi không có việc gì làm.
Sau đó Hoàng Phú Quý liền bắt đầu cò kè trả giá với các chủ sạp ở chợ đêm.
Mở đầu là chém luôn một nửa giá, không được thì lại tiếp tục mặc cả. Hoàng Phú Quý, dù không biết trên lý thuyết quần áo nên bán bao nhiêu tiền, nhưng lại thuần thục y như các ông bà già ngày nào cũng đi chợ đêm, ép giá một mạch, cuối cùng mua được đủ loại quần áo với giá cực thấp, khiến Giang Kỳ xem đến choáng váng.
Cũng tiện thể làm Giang Kỳ nhận ra, thì ra lần trước cậu dẫn ông Johan đến đây mua quần áo toàn bị mua đắt.
Cuối cùng, Hoàng Phú Quý và Giang Kỳ xách theo túi lớn túi nhỏ rời chợ đêm đi đến tiệm điện thoại cũ. Giang Kỳ còn muốn mua thêm cho Hoàng Phú Quý một chiếc điện thoại rẻ tiền.
Không phải món hàng nào Hoàng Phú Quý cũng cũng bắt đầu bằng việc chém nửa giá. Có một vài thứ ông ta còn quá đáng hơn, ví như đôi giày thể thao vừa rồi, ông chủ ra giá 160, ông ta mở miệng liền hỏi 40 có bán không, cuối cùng cò kè được 60 thì chốt đơn.
“Xem chất liệu.” Hoàng Phú Quý nói: “Tôi xem mấy sạp giày rồi, chỉ có sạp nhà ông ta là có đế giày mỏng nhất, vật liệu tệ nhất. Đế giày nhà khác đều mềm, nhà ông ta thì cứng, sờ một cái là biết hàng kém chất lượng, có lẽ đi mấy tháng là hỏng đế. Đến lúc đó lại phải mua vật liệu vá đế giày, ầy, đế giày vá thế nào nhỉ, sao tôi không nhớ ra...”
“Mua đồ ấy à, quan trọng nhất là phải so sánh ba hàng, chứ không phải sợ trả giá.”
Đến tiệm điện thoại cũ, Hoàng Phú Quý lại trổ tài trả giá cho Giang Kỳ xem một lần nữa, chiếc điện thoại thông minh cũ rích đời ba năm trước được ra giá 800, ông ta chém thẳng xuống còn 300.
Mua bán xong, Giang Kỳ lại dẫn Hoàng Phú Quý đi làm sim điện thoại, dạy sơ qua cho ông ta cách dùng điện thoại thông minh, rồi đặt mua cho ông ta ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Đặt trên mạng một bộ chăn ga gối đệm bằng vải bông giống hệt của ông Johan, rồi nhắn tin cho ông Tào Vĩnh Quân báo là mình đã giúp tìm được người thuê thứ hai.
Ông Tào Vĩnh Quân hoàn toàn tin tưởng Giang Kỳ, bảo rằng chỉ cần Giang Kỳ thấy không có gì khúc mắc là được. Sau khi chuyển 800 đồng tiền cọc một tháng, trả trước một tháng cho ông Tào Vĩnh Quân, số dư trong thẻ nhà băng của Giang Kỳ tụt xuống còn ba chữ số.
1
0
1 ngày trước
17 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
