TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 28

Giang Kỳ đọc thì im lặng, Lưu Lan đọc thì muốn khóc, chỉ có ông Johan là đọc chăm chú, thỉnh thoảng còn lấy giấy trắng ra ghi lại vài điều tâm đắc, khiến Lưu Lan bắt đầu ngờ vực không biết rốt cuộc ông Johan dạy môn gì.

Cuối cùng thì vào lúc Giang Kỳ nghĩ Lưu Lan sắp không nhịn được mà hỏi mình xem rốt cuộc ông Johan làm về nghệ thuật hay học thuật thì thứ hai cũng đã đến.

Ngày hẹn chơi kịch bản.

Trước đó Lưu Lan đã từng nói, người đặt kịch bản là khách quen của tiệm, nhưng quen đến mức nào thì cô ấy vẫn chưa nói rõ, Giang Kỳ cũng không hỏi.

Khi vị khách quen này - người đeo chiếc túi xách chéo màu hồng nhạt, mặc váy ngắn kẻ ô vuông, đi đôi giày da nhỏ màu trắng, tóc đuôi ngựa còn cài một chiếc kẹp nơ bướm to sụ, ăn mặc đúng kiểu một cô gái trẻ trung, năng động bước vào tiệm thì Giang Kỳ cũng phải tròn mắt ngạc nhiên.

Đâu chỉ là khách quen, mà còn là người quen nữa chứ.

Con gái của bác cả Giang Kỳ, Giang Hiểu Khang, chính là Giang Uyển Uyển.

Bây giờ Giang Uyển Uyển đang là sinh viên năm ba trường Đại học Kinh tế - Tài chính của thành phố này, từ thứ Hai đến thứ Sáu thì ở ký túc xá, cuối tuần về nhà, bạn bè thì có mặt khắp nơi.

Hồi học cấp ba, sở thích lớn nhất của cô nàng là ra con hẻm sau cổng trường xem đám học sinh cá biệt đánh nhau. Có lần đang hóng chuyện thì bị thầy giám thị hiểu lầm là tham gia đánh nhau nên bắt tại trận, vẫn là Giang Kỳ phải lên phòng giáo vụ xin cho cô nàng.

“Anh Giang Kỳ!” Giang Uyển Uyển còn kinh ngạc hơn cả Giang Kỳ: “Không phải anh đang ôn thi cao học sao? Bố em dặn em đừng làm phiền anh, em muốn rủ anh đi chơi kịch bản lâu rồi mà không dám gọi.”

Giang Kỳ: “Anh thi rớt cao học hai tháng nay rồi.”

“Chị Băng đâu?” Giang Uyển Uyển bắt đầu tìm Giang Băng thì phát hiện Giang Băng không có ở đó rồi nhìn sang ánh mắt Giang Kỳ. Bao nhiêu năm làm anh em họ ăn ý khiến Giang Uyển Uyển nhanh chóng hiểu được ẩn ý của Giang Kỳ.

Giang Uyển Uyển đau khổ ôm mặt: “Không phải chứ, tiệm này của chị Băng lại sắp sập nữa rồi à.”

Giang Kỳ cũng không nói mấy lời kiểu như "chưa chắc đã sập đâu", thứ mà Giang Uyển Uyển vốn dĩ không đời nào tin. Mỗi lần Giang Kỳ tiếp quản cửa tiệm sắp đóng cửa của Giang Băng thì Giang Uyển Uyển đều có bộ dạng này.

Trước đây, những lúc tiệm trà sữa, tiệm gà rán, tiệm xiên que, tiệm đồ ăn vặt, cửa hàng tiện lợi đóng cửa, Giang Uyển Uyển đều đau lòng muốn chết.

Nào trà sữa, gà rán, xiên que, que cay, khoai tây lát, kem, cô nàng có ăn món nào ít đâu.

“Nếu tiệm này của chị Băng mà sập thì em biết đi đâu chơi kịch bản không mất tiền nữa đây?” Giang Uyển Uyển, đúng như Giang Kỳ dự đoán, cô ấy lại có bộ mặt đau khổ.

Ngay lúc Giang Uyển Uyển đang làm mặt đau thương thì Lưu Lan cầm trà sữa quay lại: “Uyển Uyển, nay cậu đến sớm thế.”

“Lan Lan, sao trước đó cô không nói với tôi người chơi hôm nay là Uyển Uyển?” Giang Kỳ hỏi.

Lưu Lan vỗ đầu một cái, lộ vẻ ngơ ngác của người trẻ hay quên: “Ủa, tôi chưa nói à?”

“Tôi cứ tưởng tôi nói rồi chứ.”

Giang Kỳ: ...

Hôm nay Giang Uyển Uyển dẫn theo bạn học ở đại học đến chơi kịch bản. Năm người còn lại đều đến cửa hàng lần đầu tiên. Sau khi mấy người họ lên gác, Giang Kỳ bấm mở giao diện của trò chơi xem qua một chút thông tin chi tiết của cửa tiệm, phát hiện độ nổi tiếng và độ hài lòng vẫn là 0, nhiệm vụ cũng chưa hoàn thành.

Xem ra tình yêu của Giang Uyển Uyển với cửa tiệm này là giả dối rồi.

Cô nàng chỉ đơn thuần thích chơi chùa thôi, chứ vốn chẳng yêu quý gì cửa tiệm này.

Nhưng không phải vậy chứ nhỉ.

Giang Kỳ ngồi ở quầy trước, chống cằm suy nghĩ. Theo như cậu biết về Giang Uyển Uyển, cô nhóc này không thể nào không hài lòng được, chỉ cần là đồ không mất tiền thì thứ gì con bé cũng hài lòng, thích mê.

7

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.