0 chữ
Chương 2
Chương 2
Giao diện hệ thống cực kỳ đơn giản, chỉ có chữ không có hình, chữ đều là phông Tống, có thể thấy trò chơi này không hề thuê người thiết kế đồ họa.
Giang Kỳ nhận được hệ thống này đã bốn năm, cái hệ thống “ba không” bán thành phẩm này chẳng hề thay đổi chút nào, ngoại trừ việc mỗi khi Giang Kỳ giúp Giang Băng tiếp quản một cửa hàng mới khiến mục “Các cửa hàng sở hữu” lại thêm một dòng, thì chẳng có cập nhật nào khác, đúng là một hệ thống hàng giả hàng nhái thứ thiệt.
“Chào anh, xin hỏi anh có phải là Giang Kỳ, em trai của chủ tiệm Giang Băng không ạ?”
Ngay lúc Giang Kỳ đang thầm chửi rủa cái hệ thống “ba không” của mình trong lòng thì một giọng nữ trong trẻo đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Một cô gái trang điểm không quá đậm cũng không quá nhạt, lông mi cong vυ"t nhưng mascara đã lem một mảng đen ở khóe mắt, trên mí mắt, còn gương mặt khá thanh tú, không biết đã xuất hiện sau lưng Giang Kỳ từ lúc nào.
“Cô là?”
“Tôi là nhân viên làm thêm dịp hè ở tiệm của chị gái anh, tên là Lưu Lan, cậu chủ nhỏ cứ gọi tôi là Lan Lan được rồi.”
Lưu Lan cười hì hì nói: “Vừa rồi chị Băng gọi điện thoại báo cho tôi là anh đến cửa tiệm rồi, tôi ở trong tiệm đợi hai phút không thấy anh tới nên ra ngoài tìm.”
“Tiệm của chúng ta không ở bên này, mà ở đằng kia, biển hiệu hơi khó thấy, định vị chỉ đường cũng không chuẩn lắm, tôi đoán chắc là anh không tìm được nên ra đón anh.”
Đúng là nhân viên làm thêm, cái chiêu thuê sinh viên làm thêm giá rẻ này đúng là sở trường của quý cô Giang Băng, người có gen tiết kiệm tiền ăn sâu vào máu.
Trước đây Giang Kỳ chính là một trường hợp như vậy, cậu còn rẻ hơn cả sinh viên làm thêm bình thường, chỉ được hứa hẹn suông chứ không được trả công, thậm chí khi cần còn phải làm không công.
Giang Kỳ nhân lúc Lưu Lan xoay người mà nhanh chóng tắt giao diện hệ thống đi, gật đầu nói: “Cảm ơn cô, đúng là rất khó tìm.”
Nhìn vào điện thoại, Giang Kỳ xác định hôm nay mới là ngày 17 tháng 6, dù là sinh viên thì giờ này thường cũng chưa nghỉ hè, cậu không khỏi nói: “Trường các cô nghỉ sớm thật đấy, giờ còn chưa tới tháng bảy mà.”
“Nhà tôi ở ngay gần đây, tôi học ngành phát thanh truyền hình ở trường sư phạm bên này, thường ngày đi làm rất tiện.”
“Trường thì chưa nghỉ hẳn, nhưng đã hết tiết học rồi ạ.”
“Nghỉ hè thì ngày nào tôi cũng đến được, ngày thường chỉ cần không có tiết là tôi có thể qua.”
“Trước đây chị Băng định lương nghỉ hè cho tôi là lương cứng 1000 cộng với phần trăm hoa hồng, mỗi tháng nghỉ bốn ngày.”
“Hiện tại trong tiệm chỉ có mình tôi là DM (người dẫn dắt game kịch bản), còn một bạn làm thêm nữa phải cuối tuần sau mới nghỉ về được, mong cậu chủ nhỏ chiếu cố nhiều hơn ạ.”
Lưu Lan rất quen thân với các chủ quán ăn xung quanh, lúc đi ngang qua quán phở, cô ấy còn gọi chủ quán một câu: “Ông chủ ơi, tối nhớ mang một tô mì bò qua nhé, nhiều hành, không rau mùi.”
“Vậy lương cứng ngày thường của cô thì sao?” Giang Kỳ hỏi.
“Ngày thường ạ? Ngày thường không có lương cứng, chỉ nhận phần trăm hoa hồng thôi.”
Lưu Lan không cảm thấy có gì không ổn.
“Chị Băng tốt lắm ạ, chị ấy nói giờ tôi không có tiết học thì cũng không khác gì nghỉ hè, nên đã bắt đầu tính lương nghỉ hè cho tôi từ hôm kia rồi.”
Giang Kỳ nhìn người làm công trước mặt, người còn chưa bước chân vào xã hội đã bị tư bản bóc lột sớm này: ...
Nếu cậu nhớ không lầm, tối qua Giang Băng nói với cậu về thời gian hoạt động của tiệm game kịch bản là từ hai giờ chiều mỗi ngày cho đến tối, không có giờ đóng cửa cố định.
Chỉ có thể nói, chị à, không hổ là chị.
Là cậu em trai ruột duy nhất của quý cô Giang Băng, Giang Kỳ quá hiểu bà chị tư bản này của mình.
Tốt nghiệp trường mỹ thuật danh tiếng, công việc chính là họa sĩ minh họa, công việc phụ là mở tiệm.
Từ năm nhất đại học đến giờ, đã mở lớn nhỏ tất cả 12 cái tiệm, từ tiệm trà sữa, tiệm gà rán, tiệm xiên que cho đến cửa hàng khắc dấu, tiệm quần áo, tiệm hoa, lĩnh vực kinh doanh rộng, chủng loại đa dạng, khiến người nghe xong không khỏi cảm thán một câu đúng là tiền nhiều không có chỗ tiêu.
Giang Kỳ nhận được hệ thống này đã bốn năm, cái hệ thống “ba không” bán thành phẩm này chẳng hề thay đổi chút nào, ngoại trừ việc mỗi khi Giang Kỳ giúp Giang Băng tiếp quản một cửa hàng mới khiến mục “Các cửa hàng sở hữu” lại thêm một dòng, thì chẳng có cập nhật nào khác, đúng là một hệ thống hàng giả hàng nhái thứ thiệt.
“Chào anh, xin hỏi anh có phải là Giang Kỳ, em trai của chủ tiệm Giang Băng không ạ?”
Ngay lúc Giang Kỳ đang thầm chửi rủa cái hệ thống “ba không” của mình trong lòng thì một giọng nữ trong trẻo đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Một cô gái trang điểm không quá đậm cũng không quá nhạt, lông mi cong vυ"t nhưng mascara đã lem một mảng đen ở khóe mắt, trên mí mắt, còn gương mặt khá thanh tú, không biết đã xuất hiện sau lưng Giang Kỳ từ lúc nào.
“Tôi là nhân viên làm thêm dịp hè ở tiệm của chị gái anh, tên là Lưu Lan, cậu chủ nhỏ cứ gọi tôi là Lan Lan được rồi.”
Lưu Lan cười hì hì nói: “Vừa rồi chị Băng gọi điện thoại báo cho tôi là anh đến cửa tiệm rồi, tôi ở trong tiệm đợi hai phút không thấy anh tới nên ra ngoài tìm.”
“Tiệm của chúng ta không ở bên này, mà ở đằng kia, biển hiệu hơi khó thấy, định vị chỉ đường cũng không chuẩn lắm, tôi đoán chắc là anh không tìm được nên ra đón anh.”
Đúng là nhân viên làm thêm, cái chiêu thuê sinh viên làm thêm giá rẻ này đúng là sở trường của quý cô Giang Băng, người có gen tiết kiệm tiền ăn sâu vào máu.
Trước đây Giang Kỳ chính là một trường hợp như vậy, cậu còn rẻ hơn cả sinh viên làm thêm bình thường, chỉ được hứa hẹn suông chứ không được trả công, thậm chí khi cần còn phải làm không công.
Nhìn vào điện thoại, Giang Kỳ xác định hôm nay mới là ngày 17 tháng 6, dù là sinh viên thì giờ này thường cũng chưa nghỉ hè, cậu không khỏi nói: “Trường các cô nghỉ sớm thật đấy, giờ còn chưa tới tháng bảy mà.”
“Nhà tôi ở ngay gần đây, tôi học ngành phát thanh truyền hình ở trường sư phạm bên này, thường ngày đi làm rất tiện.”
“Trường thì chưa nghỉ hẳn, nhưng đã hết tiết học rồi ạ.”
“Nghỉ hè thì ngày nào tôi cũng đến được, ngày thường chỉ cần không có tiết là tôi có thể qua.”
“Trước đây chị Băng định lương nghỉ hè cho tôi là lương cứng 1000 cộng với phần trăm hoa hồng, mỗi tháng nghỉ bốn ngày.”
“Hiện tại trong tiệm chỉ có mình tôi là DM (người dẫn dắt game kịch bản), còn một bạn làm thêm nữa phải cuối tuần sau mới nghỉ về được, mong cậu chủ nhỏ chiếu cố nhiều hơn ạ.”
“Vậy lương cứng ngày thường của cô thì sao?” Giang Kỳ hỏi.
“Ngày thường ạ? Ngày thường không có lương cứng, chỉ nhận phần trăm hoa hồng thôi.”
Lưu Lan không cảm thấy có gì không ổn.
“Chị Băng tốt lắm ạ, chị ấy nói giờ tôi không có tiết học thì cũng không khác gì nghỉ hè, nên đã bắt đầu tính lương nghỉ hè cho tôi từ hôm kia rồi.”
Giang Kỳ nhìn người làm công trước mặt, người còn chưa bước chân vào xã hội đã bị tư bản bóc lột sớm này: ...
Nếu cậu nhớ không lầm, tối qua Giang Băng nói với cậu về thời gian hoạt động của tiệm game kịch bản là từ hai giờ chiều mỗi ngày cho đến tối, không có giờ đóng cửa cố định.
Chỉ có thể nói, chị à, không hổ là chị.
Là cậu em trai ruột duy nhất của quý cô Giang Băng, Giang Kỳ quá hiểu bà chị tư bản này của mình.
Tốt nghiệp trường mỹ thuật danh tiếng, công việc chính là họa sĩ minh họa, công việc phụ là mở tiệm.
Từ năm nhất đại học đến giờ, đã mở lớn nhỏ tất cả 12 cái tiệm, từ tiệm trà sữa, tiệm gà rán, tiệm xiên que cho đến cửa hàng khắc dấu, tiệm quần áo, tiệm hoa, lĩnh vực kinh doanh rộng, chủng loại đa dạng, khiến người nghe xong không khỏi cảm thán một câu đúng là tiền nhiều không có chỗ tiêu.
8
0
1 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
