TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 30: 😽

Cô không hẳn là ghét người đàn ông trước mặt. Ngược lại, ở bên anh, cô cảm thấy có chút ấm áp, nhưng... một người xa lạ bỗng nhiên nói muốn cưới mình, ai mà không thấy sợ cơ chứ?

Lục Vọng không còn kiên nhẫn chơi cái trò mèo vờn chuột này nữa. Anh cúi người, bế bổng cô lên vai như vác bao tải, bước thẳng về phía phòng ngủ.

Hứa Tiểu Quai cứ vùng vẫy mỗi lần anh nhấc chân. Nhưng Lục Vọng chỉ cần dùng một tay vỗ nhẹ vào người cô, giọng nói trầm khàn đầy uy hϊếp vang lên:

“Còn nhúc nhích nữa... là anh trói em lại bây giờ.”

Sở dĩ giữa chừng Lục Vọng có khựng lại một chút, là bởi vì... anh nghĩ nếu mình quá thô lỗ, có khi con bé này lần sau gặp lại anh sẽ sợ đến khóc luôn mất.

Lúc đầu, anh định nói một câu còn dọa người hơn:

“Còn cựa quậy nữa, anh xé luôn hai mảnh vải trên người em.”

Chỉ nghĩ đến thôi mà anh đã muốn phát điên.

Hứa Tiểu Quai nghe vậy xong, lập tức ngoan ngoãn nằm im trên vai anh, không dám nhúc nhích.

Cô cắn chặt môi, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống từng giọt, tí tách không ngừng.

Dù... dù cho anh có đẹp trai đến mấy, có dịu dàng với cô một chút, nhưng kết hôn là chuyện lớn cả đời người! Sao có thể nói dính là dính?

Huống chi... cô còn chẳng biết gì về anh. Làm sao có thể tùy tiện ở bên một người như vậy chứ?

Hứa Tiểu Quai thấy vô cùng hoảng loạn. Cô cảm giác nếu lúc này Lục Vọng có làm gì mình ở đây, cũng sẽ chẳng có ai biết hay can thiệp được.

Người đàn ông bế cô vào phòng, rồi thẳng tay thả cô xuống giường.

Tất nhiên cô không cảm thấy đau – vì cái giường đó... mềm kinh khủng. Ngay khi vừa tiếp đất, cô cảm thấy cả người như chìm xuống trong tấm đệm êm ái. Đây là lần đầu tiên cô nằm trên một chiếc giường mềm đến như vậy.

Nhà cô toàn giường gỗ cứng, đệm cũng là đồ cũ mèm từ bao nhiêu năm trước.

Chết rồi!

Bây giờ không phải lúc nghĩ đến cái nệm!

Hứa Tiểu Quai lập tức ngồi bật dậy, khoanh tay che trước ngực, trừng mắt nhìn Lục Vọng đang tiến lại gần, ánh mắt đầy cảnh giác.

Nhưng anh càng lúc càng đến gần. Hứa Tiểu Quai lùi không kịp, cả người ngả xuống giường, còn Lục Vọng thì thuận thế đè lên người cô.

Anh cúi đầu, mắt chăm chăm nhìn vào chiếc cổ trắng ngần và mùi hương dịu ngọt trên người cô. Chỉ trong chớp mắt, hơi thở anh đã nóng ran, lửa trong người bốc thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Chưa để cô kịp mở miệng, Lục Vọng đã giữ lấy cằm cô, cúi đầu xuống hôn – hôn lên đôi môi hồng mịn mà anh thèm muốn suốt từ lúc nhìn thấy cô.

Toàn thân Hứa Tiểu Quai cứng đờ.

Ngay giây phút đó, đầu cô như trống rỗng. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật như vậy với một người đàn ông, và cũng là lần đầu tiên... nụ hôn đầu đời của cô bị cướp đi.

Cô run nhẹ, hai chân duỗi thẳng không tự chủ, bàn tay không biết để đâu bèn nắm chặt vạt áo anh, như bị điện giật, ngửa đầu đón nhận nụ hôn ấy.

Lục Vọng cũng không khá hơn là bao – đây là lần đầu tiên anh thân mật với một cô gái.

Ban đầu anh chỉ thử, chỉ là hai cánh môi chạm vào nhau thôi, nhưng cảm giác mềm mại đó đủ khiến anh phát điên.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Bản năng đàn ông thúc đẩy anh mạnh mẽ hơn, anh cạy môi cô, cuốn lấy vị ngọt trong khoang miệng khiến anh muốn dừng mà không thể dừng lại được.

Bàn tay lớn của Lục Vọng đặt lên eo cô, dần dần lần mò xuống dưới, không tự giác kéo nhẹ vạt áo cô lên...

Cho đến khi tiếng nức nở nhỏ nhẹ của cô vang lên, Lục Vọng mới sững người lại, ngẩng đầu lên. Đôi mắt đầy si mê phút chốc trở nên tỉnh táo.

Tiểu Ngoan... đang khóc.

Chết tiệt!

Lục Vọng lập tức đứng bật dậy.

Hứa Tiểu Quai thấy mình được buông ra thì không nói một lời, chỉ quay lưng lại, nằm úp xuống mép giường, bật khóc đầy tủi thân.

6

0

3 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.