0 chữ
Chương 18
Chương 18: Hồ ly tinh
Thẩm Vũ không từ chối, cười ngọt ngào: “Mẹ, con vừa mới gả đến, còn chưa quen thuộc với thôn chúng ta, như vậy đi, lát nữa con sẽ nấu ít nước đậu xanh đưa cho anh ba, đến lúc đó mẹ cũng uống một ít cho bớt nóng.”
Sáng sớm bà cụ Lục đã bị cô ầm ĩ đến trong lòng không thoải mái một lúc lâu, bây giờ lại nghe cô nói như vậy, đúng là cảm thấy hơi lạ, thậm chí còn có chút ngoài ý muốn.
Bà cụ đứng dậy, đi vào nhà bếp, lấy một ít đậu xanh trong tủ khóa ra, do dự một lúc lại lấy thêm đường phèn.
Thẩm Vũ đứng bên nhìn cảnh này, làm bộ đáng thương nói.
“Mẹ, mẹ phải cho thêm nhiều đường vào, nếu không muốn bỏ thì đừng bỏ, nếu không mẹ bỏ vào chút đó, lãng phí đường cũng không ăn ra vị gì.”
Bà cụ Lục lại nhìn Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ cười khanh khách, ánh mắt cực kỳ chân thành
“Thật à?”
Thẩm Vũ: “Đó đương nhiên là thật, bỏ nhiều chút, người trong nhà còn biết ơn mẹ đó.”
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Vũ đã tự mình lấy thêm mấy cục đường.
“Trong nhà bếp nóng, mẹ ra ngoài cho mát.”
Chờ đến khi bà cụ Lục kịp phản ứng, người đã bị đẩy ra khỏi nhà bếp, quay đầu nhìn về phía Thẩm Vũ đang bưng non nửa bát đường phèn.
Trong lòng vừa hối hận vừa không hiểu sao bản thân lại trúng mê hồn gì mà nghe theo cô.
Tất cả đều vì gương mặt kia.
Bà cụ Lục lẩm bẩm một câu: “Hồ ly tinh!”
Hứa Nhân đương nhiên đi theo Thẩm Vũ, hai người bọn họ ở nơi xa lạ, niên đại xa lạ, vẫn nên ở cùng nhau sẽ yên tâm hơn.
Nhìn động tác của Thẩm Vũ, cô ấy nói: “Cậu thật là, còn muốn nấu nước đậu xanh cho bọn họ à?”
Thẩm Vũ nhìn bên ngoài, quá nóng, lại nhìn Hứa Nhân: “Trong một chốc một lát sẽ không thể quay về được, cũng không thể làm ăn, trước khi chưa tìm được đường ra, không thể đắc tội với người ta!”
Ít nhất cũng phải đánh người một bàn tay, cho một quả táo ngọt.
Trên người cũng không có tiền gì, cũng không trở về được nhà mình, Hứa Nhân trầm mặc một lúc, cảm thấy Thẩm Vũ nói đúng, nhìn xuống bếp lò đã tắt.
“Mình đi gọi bà cụ qua nhóm lửa.”
Bà cụ kia nói chuyện không xuôi tai, Hứa Nhân lại là người nóng tính, Thẩm Vũ cảm thấy vì hòa bình, vẫn nên để cô đi qua thì tốt hơn, cô sợ Hứa Nhân sơ ý một chút sẽ đánh bà cụ.
Thẩm Vũ đi tìm bà cụ Lục nói chính mình không biết nhóm lửa.
Bà cụ Lục lẩm bẩm: “Mẹ cô dạy cô kiểu gì vậy? Ngay cả việc nhóm lửa cũng không biết.”
“Đây là đến nhà tôi, tôi là người tốt, nếu gả vào nhà người khác, cô nhất định là bị đuổi đi rồi.”
Thẩm Vũ: “Không biết, con còn chưa gả đến nhà người khác, hay là thử trước?”
Bà cụ Lục:…
Thẩm Vũ nói xong lại cười: “Mẹ à, danh tiếng của mẹ ở thôn chúng ta, con cũng đã nghe qua rồi, nếu như mẹ không tốt, mẹ con cũng không gả con đến đây.”
Trong lòng bà cụ Lục vừa còn nghẹn một cục, lúc này lại xuôi tai.
Sáng sớm bà cụ Lục đã bị cô ầm ĩ đến trong lòng không thoải mái một lúc lâu, bây giờ lại nghe cô nói như vậy, đúng là cảm thấy hơi lạ, thậm chí còn có chút ngoài ý muốn.
Bà cụ đứng dậy, đi vào nhà bếp, lấy một ít đậu xanh trong tủ khóa ra, do dự một lúc lại lấy thêm đường phèn.
Thẩm Vũ đứng bên nhìn cảnh này, làm bộ đáng thương nói.
“Mẹ, mẹ phải cho thêm nhiều đường vào, nếu không muốn bỏ thì đừng bỏ, nếu không mẹ bỏ vào chút đó, lãng phí đường cũng không ăn ra vị gì.”
Bà cụ Lục lại nhìn Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ cười khanh khách, ánh mắt cực kỳ chân thành
Thẩm Vũ: “Đó đương nhiên là thật, bỏ nhiều chút, người trong nhà còn biết ơn mẹ đó.”
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Vũ đã tự mình lấy thêm mấy cục đường.
“Trong nhà bếp nóng, mẹ ra ngoài cho mát.”
Chờ đến khi bà cụ Lục kịp phản ứng, người đã bị đẩy ra khỏi nhà bếp, quay đầu nhìn về phía Thẩm Vũ đang bưng non nửa bát đường phèn.
Trong lòng vừa hối hận vừa không hiểu sao bản thân lại trúng mê hồn gì mà nghe theo cô.
Tất cả đều vì gương mặt kia.
Bà cụ Lục lẩm bẩm một câu: “Hồ ly tinh!”
Hứa Nhân đương nhiên đi theo Thẩm Vũ, hai người bọn họ ở nơi xa lạ, niên đại xa lạ, vẫn nên ở cùng nhau sẽ yên tâm hơn.
Nhìn động tác của Thẩm Vũ, cô ấy nói: “Cậu thật là, còn muốn nấu nước đậu xanh cho bọn họ à?”
Thẩm Vũ nhìn bên ngoài, quá nóng, lại nhìn Hứa Nhân: “Trong một chốc một lát sẽ không thể quay về được, cũng không thể làm ăn, trước khi chưa tìm được đường ra, không thể đắc tội với người ta!”
Trên người cũng không có tiền gì, cũng không trở về được nhà mình, Hứa Nhân trầm mặc một lúc, cảm thấy Thẩm Vũ nói đúng, nhìn xuống bếp lò đã tắt.
“Mình đi gọi bà cụ qua nhóm lửa.”
Bà cụ kia nói chuyện không xuôi tai, Hứa Nhân lại là người nóng tính, Thẩm Vũ cảm thấy vì hòa bình, vẫn nên để cô đi qua thì tốt hơn, cô sợ Hứa Nhân sơ ý một chút sẽ đánh bà cụ.
Thẩm Vũ đi tìm bà cụ Lục nói chính mình không biết nhóm lửa.
Bà cụ Lục lẩm bẩm: “Mẹ cô dạy cô kiểu gì vậy? Ngay cả việc nhóm lửa cũng không biết.”
“Đây là đến nhà tôi, tôi là người tốt, nếu gả vào nhà người khác, cô nhất định là bị đuổi đi rồi.”
Thẩm Vũ: “Không biết, con còn chưa gả đến nhà người khác, hay là thử trước?”
Thẩm Vũ nói xong lại cười: “Mẹ à, danh tiếng của mẹ ở thôn chúng ta, con cũng đã nghe qua rồi, nếu như mẹ không tốt, mẹ con cũng không gả con đến đây.”
Trong lòng bà cụ Lục vừa còn nghẹn một cục, lúc này lại xuôi tai.
9
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
