TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16: Nghèo

Hứa Nhân: “Tôi ăn thì sao chứ, cô quản được tôi ăn gì à?”

Thẩm Vũ: “Lúc tôi xào rau đã nhổ nước bọt vào trong đấy…”

Hứa Nhân…

Lục Huyền đi đến cửa chuẩn bị vào nhà.

Trong lòng phức tạp, cực kỳ phức tạp.

Được rồi, hình như tối qua cũng đã ăn nước bọt của cô.

Điều này có thể giống nhau sao?

Lục Huyền đang chuẩn bị đầy cửa, cửa bỗng nhiên mở ra, Hứa Nhân nổi giận đùng đùng, nhìn thấy Lục Huyền thì trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Vũ.

“Không biết xấu hổ!”

Thẩm Vũ: “Bớt nói nhảm, tôi chính là không biết xấu hổ đấy.”

Lục Huyền:…

Hai kẻ thù này trái lại nhìn không giống giả, nếu không ai mà dùng loại thủ đoạn này đối phó với đối phương chứ.

Chỉ là tình cảnh hình như có chút giống trẻ con ba tuổi cãi nhau.

Hứa Nhân đi đến, Thẩm Vũ lại giống như bây giờ mới nhìn thấy Lục Huyền, lập tức trở nên đoan trang, thục nữ, ánh mắt hướng về phía Lục Huyền: “Anh ba, anh đừng tin, em vừa lừa cô ta thôi.”

Lục Huyền nghe, trong lòng thở phào một hơi: “Ừm, anh không tin.”

Trong phòng chỉ có hai người, toàn bộ trong phòng, nơi có thể nhìn thấy đều dán giấy đỏ, bầu không khí này không khỏi còn có chút kỳ quái.

Thẩm Vũ ho khan một tiếng: “Anh không cần đi làm à?”

Lục Huyền đi đến bên hộc tủ, mở ra một chiếc hộp nhỏ, lấy ít phiếu và tiền ra: “Thứ này cho em, em có gì cần mua thì mua.”

Thẩm Vũ đếm, ba phiếu dầu, phiếu bốn thước vải, còn có một phiếu công nghiệp đồng hồ, cuối cùng là tiền, con người cô thích nhất tiền, không có tiền tâm trạng làm sao cũng không vui nổi.

Tất cả có 13 đồng một hào bốn xu.

Chưa thấy qua nghèo như vậy.

Thẩm Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, dáng dấp đúng là đẹp trai, thậm chí còn là siêu cấp đẹp trai, nhưng đẹp trai thì sao chứ, có 13 đồng một hào bốn xu có thể làm gì?

“Đây chính là toàn bộ tiền của anh sao?”

Lục Huyền: “Chưa chia nhà, phần lớn tiền và lương thực đều là chung, ăn uống chung, những thứ này tự em tùy tiện mua gì cũng được.”

Thẩm Vũ nghe vậy trừng mắt nhìn Lục Huyền.

Sóng mắt lưu chuyển, giống như tức giận lại như nũng nịu, trong lòng Lục Huyền cảm thấy tê dại.

“Mẹ không muốn cho em ăn cơm, hôm nay trứng gà cũng không muốn cho em ăn, cả thịt nữa, may mắn anh ba tốt bụng, nếu không sao em có thể ăn vào bụng.”

“Em còn muốn tĩnh dưỡng cơ thể sớm sinh con của chúng ta.”

Lục Huyền nghe giọng nói mềm mại này, đừng nói trong lòng tê dại, cơ thể cũng tê dại.

Anh chưa thấy qua ai nói như vậy.

Trong đầu không khỏi nhớ đến dáng vẻ kêu đau của cô hôm qua.

7

0

3 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.