Chương 78
[Bản Dịch] Vạn Tướng Chi Vương
Cậu ta phát hiện ra, Lý Lạc dường như chỉ biết dùng "Thủy Kính Thuật" này để kiềm chế mình, chỉ cần cậu ta không chủ động tấn công toàn lực thì Thủy Kính Thuật của Lý Lạc chẳng có tác dụng gì cả.
Nghe vậy, Lý Lạc mỉm cười lắc đầu, nói: "Tôi không dám, cậu tới đi."
Tống Vân Phong tức đến run người, cậu ta thật sự cảm nhận được thế nào là uất ức và phẫn nộ. Rõ ràng thực lực của Lý Lạc kém xa mình nhưng cậu lại dùng Thủy Kính Thuật quỷ dị như mai rùa có gai, khiến cậu ta bó tay bó chân.
Tuy nhiên, dù sao Tống Vân Phong không phải là kẻ ngu ngốc, cậu ta dần dần bình tĩnh lại sau cơn giận, trầm tư vài giây, rồi đột nhiên lại vận chuyển Tướng Lực phóng ra thêm một lần nữa.
Nhưng lần này, cậu ta đã áp chế Tướng Lực của bản thân.
"Dù sao Thủy Kính Thuật là Tướng Thuật cao cấp, lúc thi triển sẽ tiêu hao rất nhiều Tướng Lực. Nếu mình có thể ép cậu ta liên tục sử dụng, vậy thì Lý Lạc sẽ nhanh chóng cạn kiệt Tướng Lực. Đến lúc đó không có Thủy Kính Thuật, Lý Lạc chỉ là con chó săn không có nanh vuốt mà thôi, không đáng sợ."
Tống Vân Phong tập kích tới, Lý Lạc cũng cảm nhận được cậu ta đã áp chế lực lượng. Trong chớp mắt, cậu lập tức hiểu rõ ý đồ của cậu ta.
"Khá thông minh."
"Nhưng đã áp chế Tướng Lực, tôi còn sợ cậu sao?"
Lý Lạc cười nói. Sở dĩ Tống Vân Phong mạnh mẽ, là bởi vì bản thân Tướng Lực của cậu ta mạnh mẽ nhưng bây giờ cậu ta tự trói buộc tay chân, Lý Lạc còn gì phải sợ?
Cho nên lần này, ngược lại cậu chủ động xông lên, hai bóng người va chạm vào nhau, quyền cước mang theo Tướng Lực, tạo ra tiếng xé gió.
Hai người quấn lấy nhau, đánh đến long trời lở đất, sắc mặt Tống Vân Phong lại càng ngày càng âm trầm. Bởi vì cậu ta phát hiện sau khi áp chế Tướng Lực, cậu ta không thể áp chế được Lý Lạc.
Lửa giận trong mắt Tống Vân Phong càng ngày càng mãnh liệt. Ngay sau đó, Tướng Lực bị áp chế trong cơ thể cậu ta đột nhiên bùng nổ, một quyền cuồng bạo mang theo Tướng Lực màu đỏ rực, hung hãn đập về phía Lý Lạc.
Nhưng ngay khi nắm đấm của cậu ta giáng xuống, một màn nước trong suốt bất ngờ hiện ra trước mặt Lý Lạc, Thủy Kính Thuật đã chuẩn bị sẵn từ sớm lập tức được thi triển.
Bùm!
Một quyền của Tống Vân Phong đập vào màn nước, lực lượng cường hãn nhanh chóng phản lại, chấn cậu ta đến mức ngực phát đau, vội vàng lùi lại mấy bước.
Lý Lạc cũng bị chấn lui, xoa xoa nắm đấm, vẻ mặt như cười như không nhìn chằm chằm Tống Vân Phong.
"Lý Lạc, để tôi xem Tướng Lực cảnh giới Lục Ấn của cậu còn có thể thi triển được mấy lần Thủy Kính Thuật?" Sắc mặt Tống Vân Phong xanh mét, Tướng Lực màu đỏ rực phun trào, dốc toàn lực tấn công.
Bản thân cậu ta là cảnh giới Bát Ấn nên Tướng Lực hùng hậu hơn Lý Lạc. Nếu chỗ dựa của Lý Lạc chỉ là Thủy Kính Thuật này, vậy thì cậu ta sẽ dùng biện pháp ngu ngốc nhất, ép buộc cho đến khi Lý Lạc cạn kiệt Tướng Lực!
Tống Vân Phong không hề dừng lại nghỉ ngơi, vận chuyển Tướng Lực, hung hãn xông lên lần nữa.
Thấy vậy, Lý Lạc tiếp tục thi triển "Thủy Kính Thuật".
Bùm!
Cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện, hai người cùng lúc bị chấn lui.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, tất cả mọi người chết lặng nhìn hai người lặp đi lặp lại hành động này.
Tống Vân Phong như bò tót xông lên, Lý Lạc thi triển Thủy Kính Thuật, một tiếng "bùm", cả hai lùi lại.
Tuy nhiên, không ai cảm thấy nhàm chán, bởi vì bọn họ biết, hiện tại chỉ xem Tướng Lực của Lý Lạc còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Thao tác lặp đi lặp lại này, kéo dài cho đến khi Lý Lạc thi triển Thủy Kính Thuật lần thứ 13.
Sau đó, Thủy Tướng Lực màu lam bốc lên trên cơ thể Lý Lạc, dần dần mờ đi.
Đó là dấu hiệu Tướng Lực đã cạn kiệt.
Xung quanh đài chiến đấu, có vài tiếng than tiếc nuối vang lên.
Còn trên khuôn mặt âm trầm của Tống Vân Phong thì hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, cậu ta nghiến răng nói: "Lý Lạc, bây giờ, cậu còn có thể làm gì?"
Ầm!
Thân ảnh cậu ta lao ra, Tướng Lực màu đỏ rực trào dâng, hai mắt trở nên đỏ ngầu tựa như ác điêu vồ mồi.
Đối mặt với một kích đầy giận dữ này của Tống Vân Phong, Lý Lạc lại không hề tiến hành bất kỳ phòng ngự nào, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, mặc cho quyền ảnh hung hãn nhanh chóng phóng đại trong con ngươi.
Quyền phong nóng bỏng ập vào mặt. Nhưng ngay khi nắm đấm đỏ rực của Tống Vân Phong chỉ còn cách khuôn mặt Lý Lạc một tấc, nắm đấm của cậu ta dường như bị ngưng trệ.
Bởi vì lúc này, một bàn tay như móng vuốt chim ưng vững vàng nắm lấy cổ tay của cậu ta, khiến cậu ta không thể tiến thêm được nữa.
Tống Vân Phong giận dữ nhìn sang, phát hiện người quan sát đứng ở bên cạnh, chính là ông ta đã ra tay ngăn cản công kích của cậu ta.
"Ông làm gì vậy?" Tống Vân Phong tức giận nói.
Người quan sát mặt không biểu cảm, chỉ vào một cây cột đá ở rìa đài chiến đấu. Trên đó, có một chiếc đồng hồ cát, lúc này không ai chú ý tới, cát trong đồng hồ đã chảy hết.
Lý Lạc xoa xoa cánh tay đau nhức, rồi nở một nụ cười dịu dàng với Tống Vân Phong đang ngây ra như phỗng.
"Hết giờ rồi, đồ ngu, không lẽ còn muốn thêm giờ hả?"
12
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
