0 chữ
Chương 59
Chương 44
Tề Thiệu Bằng bị anh trai nhéo một cái vào đùi, la oai oái. Cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, cậu bé khôn ngoan ngậm miệng.
Tạ Lệ cúi đầu, đôi mắt đen thẳm lấp đầy bởi sự bối rối và khó xử.
Kiều Minh Nguyệt cố nén cơn khó chịu trong lòng, siết chặt tay rồi nở một nụ cười: “Tạ Lệ, vậy chúng ta cùng đi bộ nhé.”
Cô búng trán cậu nhóc: “Em đi cùng được không? Có đủ sức không?”
Tề Thiệu Bằng ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý: “Đương nhiên là đủ rồi!”
Tề Thiệu Huy ngạc nhiên nhìn Kiều Minh Nguyệt, lần đầu tiên cảm thấy có lẽ, Tạ Lệ sẽ không còn phải cô độc mãi mãi.
...
Từ đội Bắc Thủy ra thị trấn gần mười cây số, nếu đi nhanh thì mất hơn một giờ. Nhưng có Kiều Minh Nguyệt, ba người đi suốt hai giờ vẫn chưa tới nơi.
Tề Thiệu Bằng phấn khích chạy nhảy quanh Kiều Minh Nguyệt, vừa nhai kẹo sữa vừa ríu rít:
“Chị Kiều ơi, chị đẹp quá, còn đẹp hơn cả Tiểu Hoa nhà bên nữa!”
Kiều Minh Nguyệt bẹo má cậu bé: “Tiểu Hoa là ai thế?”
Tề Thiệu Bằng lớn tiếng nói: “Tiểu Hoa là vợ em. Hồi nhỏ cô ấy rơi xuống hố nước, em đã kéo cô ấy lên. Dân làng bảo như vậy thì lớn lên Tiểu Hoa sẽ phải cưới em.”
Kiều Minh Nguyệt: “...”
Ánh mắt cô bất giác lướt qua cổ chân Tạ Lệ, lòng rối bời.
Cô đến đây với ý định báo ân, nhưng bây giờ... liệu cô chỉ đơn giản là muốn báo ân thôi sao?
Tề Thiệu Huy cười nhạo em trai: “Nhóc con, em lùn tịt, ăn như voi mà học thì dốt, Tiểu Hoa sao mà thích em được?”
Mặt Tề Thiệu Bằng bị anh trai bêu xấu, xấu hổ mặt đỏ bừng: “Đó... đó là có lý do cả!”
Kiều Minh Nguyệt tò mò muốn nghe xem thằng nhóc này có thể nói ra lý lẽ hùng hồn gì, cô cúi xuống: “Thế nói chị nghe xem, là lý do gì nào?”
“Em chưa cao vì còn nhỏ. Ăn nhiều để mau lớn, lớn rồi sẽ cao thôi, không phải vấn đề gì lớn cả.” Tề Thiệu Bằng nói với vẻ người lớn
Thằng nhóc này nói năng rất rõ ràng đấy chứ.
Kiều Minh Nguyệt không nhịn được cười: “Thế còn chuyện học dốt thì sao? Có lý do không?”
Cậu nhóc xù lông: “Chị Kiều, chị đừng nghe anh em nói bậy. Em học không tệ đâu, chỉ là dở mỗi môn ngữ văn và toán thôi!”
Kiều Minh Nguyệt bật cười. Cả hai môn chính mà cũng dở, thế mà bảo là học không tệ?
Tề Thiệu Bằng tiếp tục: “Nhưng không phải mình em đâu, lớp em ai cũng kém mấy môn này. Tại giáo viên dạy hai môn đó khó tính quá, chẳng ai thích cả.”
Trong thời đại này, một giáo viên phải dạy nhiều môn là chuyện thường, thậm chí dạy nhiều lớp khác nhau trong cùng một phòng học.
Kiều Minh Nguyệt không để ý lắm, xoa đầu cậu nhóc: “Gần đây chị đang rảnh, nếu em gặp khó khăn gì trong học tập thì cứ tìm chị nhé. Chị Tiểu Kiều sẽ dạy em. Chỉ cần cải thiện được điểm, sau này muốn cưới Tiểu Hoa cũng dễ dàng hơn.”
Tề Thiệu Bằng mở to mắt: “Thật không ạ?”
“Thật chứ.” Cô bắt chước cậu, tròn mắt nói: “Nhưng chỉ trong thời gian này thôi, sau thì chị bận, không chờ được đâu.”
Nhóc con này cũng rất đáng yêu. Dù sao bây giờ cô cũng không cần đi làm, nếu cậu nhóc thực sự tới tìm ít ra cũng có việc gϊếŧ thời gian.
Tề Thiệu Bằng nuốt hết viên kẹo sữa, chân thành nói: “Chị Tiểu Kiều, chị là người đẹp nhất, thông minh nhất, dịu dàng nhất mà em từng gặp!”
Được khen, Kiều Minh Nguyệt vui vẻ lấy thêm viên kẹo: “Thế là chị thật sự tốt hay tại kẹo ngon vậy?”
Tề Thiệu Huy định kéo em trai đi, nhưng Tề Thiệu Bằng đã lắc đầu dứt khoát: “Chị Tiểu Kiều, em ăn một viên rồi là đủ. Viên này chị giữ lại đi, em không lấy nữa đâu.”
Kiều Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn cậu nhóc đang nhìn viên kẹo với ánh mắt nuối tiếc: “Em biết kẹo này đắt mà. Hôm nay em ăn một viên là đủ. Sau này chị cần gì, cứ gọi em làm giúp.”
Có vẻ đội trưởng đã dạy con rất tốt.
Tề Thiệu Huy bất giác xoa đầu em trai mình, đang định khen mấy câu đã bị cậu nhóc đã kéo về phía Kiều Minh Nguyệt.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt Tề Thiệu Bằng sáng rực: “Chị Tiểu Kiều, chị thấy anh trai em thế nào?”
Đầu óc của Tề Thiệu Bằng xoay chuyển rất nhanh.
Tạ Lệ cúi đầu, đôi mắt đen thẳm lấp đầy bởi sự bối rối và khó xử.
Kiều Minh Nguyệt cố nén cơn khó chịu trong lòng, siết chặt tay rồi nở một nụ cười: “Tạ Lệ, vậy chúng ta cùng đi bộ nhé.”
Cô búng trán cậu nhóc: “Em đi cùng được không? Có đủ sức không?”
Tề Thiệu Bằng ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý: “Đương nhiên là đủ rồi!”
Tề Thiệu Huy ngạc nhiên nhìn Kiều Minh Nguyệt, lần đầu tiên cảm thấy có lẽ, Tạ Lệ sẽ không còn phải cô độc mãi mãi.
...
Từ đội Bắc Thủy ra thị trấn gần mười cây số, nếu đi nhanh thì mất hơn một giờ. Nhưng có Kiều Minh Nguyệt, ba người đi suốt hai giờ vẫn chưa tới nơi.
Tề Thiệu Bằng phấn khích chạy nhảy quanh Kiều Minh Nguyệt, vừa nhai kẹo sữa vừa ríu rít:
Kiều Minh Nguyệt bẹo má cậu bé: “Tiểu Hoa là ai thế?”
Tề Thiệu Bằng lớn tiếng nói: “Tiểu Hoa là vợ em. Hồi nhỏ cô ấy rơi xuống hố nước, em đã kéo cô ấy lên. Dân làng bảo như vậy thì lớn lên Tiểu Hoa sẽ phải cưới em.”
Kiều Minh Nguyệt: “...”
Ánh mắt cô bất giác lướt qua cổ chân Tạ Lệ, lòng rối bời.
Cô đến đây với ý định báo ân, nhưng bây giờ... liệu cô chỉ đơn giản là muốn báo ân thôi sao?
Tề Thiệu Huy cười nhạo em trai: “Nhóc con, em lùn tịt, ăn như voi mà học thì dốt, Tiểu Hoa sao mà thích em được?”
Mặt Tề Thiệu Bằng bị anh trai bêu xấu, xấu hổ mặt đỏ bừng: “Đó... đó là có lý do cả!”
Kiều Minh Nguyệt tò mò muốn nghe xem thằng nhóc này có thể nói ra lý lẽ hùng hồn gì, cô cúi xuống: “Thế nói chị nghe xem, là lý do gì nào?”
Thằng nhóc này nói năng rất rõ ràng đấy chứ.
Kiều Minh Nguyệt không nhịn được cười: “Thế còn chuyện học dốt thì sao? Có lý do không?”
Cậu nhóc xù lông: “Chị Kiều, chị đừng nghe anh em nói bậy. Em học không tệ đâu, chỉ là dở mỗi môn ngữ văn và toán thôi!”
Kiều Minh Nguyệt bật cười. Cả hai môn chính mà cũng dở, thế mà bảo là học không tệ?
Tề Thiệu Bằng tiếp tục: “Nhưng không phải mình em đâu, lớp em ai cũng kém mấy môn này. Tại giáo viên dạy hai môn đó khó tính quá, chẳng ai thích cả.”
Trong thời đại này, một giáo viên phải dạy nhiều môn là chuyện thường, thậm chí dạy nhiều lớp khác nhau trong cùng một phòng học.
Kiều Minh Nguyệt không để ý lắm, xoa đầu cậu nhóc: “Gần đây chị đang rảnh, nếu em gặp khó khăn gì trong học tập thì cứ tìm chị nhé. Chị Tiểu Kiều sẽ dạy em. Chỉ cần cải thiện được điểm, sau này muốn cưới Tiểu Hoa cũng dễ dàng hơn.”
“Thật chứ.” Cô bắt chước cậu, tròn mắt nói: “Nhưng chỉ trong thời gian này thôi, sau thì chị bận, không chờ được đâu.”
Nhóc con này cũng rất đáng yêu. Dù sao bây giờ cô cũng không cần đi làm, nếu cậu nhóc thực sự tới tìm ít ra cũng có việc gϊếŧ thời gian.
Tề Thiệu Bằng nuốt hết viên kẹo sữa, chân thành nói: “Chị Tiểu Kiều, chị là người đẹp nhất, thông minh nhất, dịu dàng nhất mà em từng gặp!”
Được khen, Kiều Minh Nguyệt vui vẻ lấy thêm viên kẹo: “Thế là chị thật sự tốt hay tại kẹo ngon vậy?”
Tề Thiệu Huy định kéo em trai đi, nhưng Tề Thiệu Bằng đã lắc đầu dứt khoát: “Chị Tiểu Kiều, em ăn một viên rồi là đủ. Viên này chị giữ lại đi, em không lấy nữa đâu.”
Kiều Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn cậu nhóc đang nhìn viên kẹo với ánh mắt nuối tiếc: “Em biết kẹo này đắt mà. Hôm nay em ăn một viên là đủ. Sau này chị cần gì, cứ gọi em làm giúp.”
Có vẻ đội trưởng đã dạy con rất tốt.
Tề Thiệu Huy bất giác xoa đầu em trai mình, đang định khen mấy câu đã bị cậu nhóc đã kéo về phía Kiều Minh Nguyệt.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt Tề Thiệu Bằng sáng rực: “Chị Tiểu Kiều, chị thấy anh trai em thế nào?”
Đầu óc của Tề Thiệu Bằng xoay chuyển rất nhanh.
0
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
