0 chữ
Chương 55
Chương 40
Một cơn gió thoảng qua mang theo giọng nói lạnh nhạt của Tạ Lệ: “Cảm ơn.”
Kiều Minh Nguyệt sửng sốt. Ôi trời, chẳng lẽ mấy lời cô nói hôm qua thực sự khiến Tạ Lệ nể sợ?
Kiều Minh Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, xem ra lời nói tối hôm qua hù dọa được Tạ Lệ rồi?
“Nếu muốn cảm ơn.” Kiều Minh Nguyệt nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh: “Vậy anh định cảm ơn em thế nào đây Tạ Lệ?”
“...”
“Hay là để cảm ơn, sau này anh nấu cơm cho em luôn nhé?”
“... Đừng nói bừa.”
Một lúc lâu, Tạ Lệ mới thốt ra được câu đó.
Đôi mắt Kiều Minh Nguyệt sáng trong như suối, chăm chú nhìn anh. Tạ Lệ chỉ liếc một cái đã phải quay đầu đi, cầm liềm tiếp tục gặt lúa.
Anh không hiểu sao Kiều Minh Nguyệt lại dám lớn gan như thế. Bảo anh nấu cơm cho cô, không sợ người khác hiểu lầm quan hệ của hai người sao?
Tạ Lệ cụp mắt, cảm xúc khó chịu không rõ ràng dâng lên trong lòng.
“Ừm.” Kiều Minh Nguyệt vốn không nghĩ mình sẽ thành công ngay. Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tạ Lệ, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú mà Tạ Lệ không nhìn thấy.
Kiều Minh Nguyệt đứng sang một bên, mỉm cười ngắm Tạ Lệ thêm một lúc.
Chàng trai trẻ mồ hôi đầm đìa dưới nắng gắt, gương mặt còn phảng phất chút non nớt của tuổi mười tám. Khung xương anh mảnh nhưng mạnh mẽ, từng cơ bắp rắn chắc do lao động vất vả. Nếu không vì xuất thân và hoàn cảnh, anh đã là chàng trai khiến bao người ái mộ.
Thấy tay Tạ Lệ nắm chặt cán liềm hơn, Kiều Minh Nguyệt mới cầm giỏ lên. “Em đi đây.”
Đợi đến khi ánh mắt đang chăm chăm theo dõi mình biến mất, Tạ Lệ mới từ từ ngẩng đầu. Kết quả là, anh chạm ngay phải đôi mắt tinh quái của cô.
“Anh...”
Kiều Minh Nguyệt nhịn cười, giả vờ ngây thơ hỏi: “Tạ Lệ, bưu phẩm của em sắp đến rồi. Anh không chịu nấu cơm cho em thì ít nhất phải đi cùng em lấy bưu phẩm chứ? Nặng lắm đấy.”
“Được.”
Khiến Tạ Lệ phải đồng ý một yêu cầu, Kiều Minh Nguyệt mãn nguyện vô cùng.
Niềm vui kéo dài cho đến lúc cô phải nấu bữa tối. Vừa nghĩ đến chuyện đó, mặt cô lập tức sụp xuống.
Lại là cơm heo, lại phải ăn cơm heo!
Hôm nay, những người khác trong khu thanh niên trí thức quyết định không ăn chung nữa. Ai muốn tự nấu thì tự lo. Thành ra cái nồi duy nhất trong bếp lại càng khan hiếm hơn.
Đinh Diễm Hồng bị phạt phải làm công việc của hai người, về đến nơi thì trời đã tối mịt.
Cô ta đói đến đau dạ dày, muốn nấu chút gì đó ăn nhưng cái nồi đang bị người khác dùng. Đinh Diễm Hồng đành nhịn đói, ngồi thụp xuống đất, ôm bụng chờ đợi.
Nhưng vừa một người nấu xong, lại có người khác tới thay thế. Không ai đối xử tử tế với cô ta, cô ta đành phải dùng tay đè chặt bụng ngồi xổm trên mặt đất.
Ban đầu, cô ta nghĩ: Sao phải chia ra ăn riêng thế này chứ?
Rõ ràng mỗi lần cô ta lấy lương thực đều không nhiều, sao vẫn bị phát hiện chứ?
Nếu cô ta có cách khác, đã chẳng làm vậy rồi.
Mẹ cô ta viết thư nói em trai ốm nặng, tiền trong nhà đã hết sạch, còn nợ thêm một khoản. Nếu cô ta không kiếm chút gì gửi về, làm sao gia đình bớt khó khăn được?
Những người này lúc nào cũng tỏ ra thân thiện, mà thực ra lại tính toán chi li như thế!
Ăn nhiều một chút hay ăn ít một chút thì đã sao? Có chết đói đâu.
Đinh Diễm Hồng vừa thầm mắng mọi người, vừa nghĩ đến Kiều Minh Nguyệt.
Rõ ràng đều là thanh niên đi lao động, tại sao Kiều Minh Nguyệt lại sống sung túc như vậy?
Cô ta mới đến đã không phải làm nửa ngày, còn được nằm trong phòng nghỉ ngơi thoải mái.
Suốt một tháng qua, không những cô ta phải làm thay cho Kiều Minh Nguyệt, mà điểm công còn phải nhường hết cho cô ấy.
Nếu vậy thì việc cô ta mượn nồi nấu ăn cũng là hợp lý chứ?
Nghĩ thế, Đinh Diễm Hồng đứng dậy, đi thẳng về phía phòng của Kiều Minh Nguyệt.
Cửa không đóng. Nhìn vào trong, Đinh Diễm Hồng thấy Kiều Minh Nguyệt đang nhàn nhã khuấy ly sữa mạch nha và ăn bánh quy.
Ực!
Đinh Diễm Hồng dùng sức nuốt nước bọt.
Toàn là đồ ngon! Ở nhà cô ta chưa từng được ăn những thứ này, nhưng từng được Kiều Minh Nguyệt cho thử chút ít khi còn thân thiện.
Kiều Minh Nguyệt sửng sốt. Ôi trời, chẳng lẽ mấy lời cô nói hôm qua thực sự khiến Tạ Lệ nể sợ?
Kiều Minh Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, xem ra lời nói tối hôm qua hù dọa được Tạ Lệ rồi?
“Nếu muốn cảm ơn.” Kiều Minh Nguyệt nhìn anh không chớp mắt, ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh: “Vậy anh định cảm ơn em thế nào đây Tạ Lệ?”
“...”
“Hay là để cảm ơn, sau này anh nấu cơm cho em luôn nhé?”
“... Đừng nói bừa.”
Một lúc lâu, Tạ Lệ mới thốt ra được câu đó.
Đôi mắt Kiều Minh Nguyệt sáng trong như suối, chăm chú nhìn anh. Tạ Lệ chỉ liếc một cái đã phải quay đầu đi, cầm liềm tiếp tục gặt lúa.
Anh không hiểu sao Kiều Minh Nguyệt lại dám lớn gan như thế. Bảo anh nấu cơm cho cô, không sợ người khác hiểu lầm quan hệ của hai người sao?
“Ừm.” Kiều Minh Nguyệt vốn không nghĩ mình sẽ thành công ngay. Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tạ Lệ, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú mà Tạ Lệ không nhìn thấy.
Kiều Minh Nguyệt đứng sang một bên, mỉm cười ngắm Tạ Lệ thêm một lúc.
Chàng trai trẻ mồ hôi đầm đìa dưới nắng gắt, gương mặt còn phảng phất chút non nớt của tuổi mười tám. Khung xương anh mảnh nhưng mạnh mẽ, từng cơ bắp rắn chắc do lao động vất vả. Nếu không vì xuất thân và hoàn cảnh, anh đã là chàng trai khiến bao người ái mộ.
Thấy tay Tạ Lệ nắm chặt cán liềm hơn, Kiều Minh Nguyệt mới cầm giỏ lên. “Em đi đây.”
Đợi đến khi ánh mắt đang chăm chăm theo dõi mình biến mất, Tạ Lệ mới từ từ ngẩng đầu. Kết quả là, anh chạm ngay phải đôi mắt tinh quái của cô.
Kiều Minh Nguyệt nhịn cười, giả vờ ngây thơ hỏi: “Tạ Lệ, bưu phẩm của em sắp đến rồi. Anh không chịu nấu cơm cho em thì ít nhất phải đi cùng em lấy bưu phẩm chứ? Nặng lắm đấy.”
“Được.”
Khiến Tạ Lệ phải đồng ý một yêu cầu, Kiều Minh Nguyệt mãn nguyện vô cùng.
Niềm vui kéo dài cho đến lúc cô phải nấu bữa tối. Vừa nghĩ đến chuyện đó, mặt cô lập tức sụp xuống.
Lại là cơm heo, lại phải ăn cơm heo!
Hôm nay, những người khác trong khu thanh niên trí thức quyết định không ăn chung nữa. Ai muốn tự nấu thì tự lo. Thành ra cái nồi duy nhất trong bếp lại càng khan hiếm hơn.
Đinh Diễm Hồng bị phạt phải làm công việc của hai người, về đến nơi thì trời đã tối mịt.
Cô ta đói đến đau dạ dày, muốn nấu chút gì đó ăn nhưng cái nồi đang bị người khác dùng. Đinh Diễm Hồng đành nhịn đói, ngồi thụp xuống đất, ôm bụng chờ đợi.
Ban đầu, cô ta nghĩ: Sao phải chia ra ăn riêng thế này chứ?
Rõ ràng mỗi lần cô ta lấy lương thực đều không nhiều, sao vẫn bị phát hiện chứ?
Nếu cô ta có cách khác, đã chẳng làm vậy rồi.
Mẹ cô ta viết thư nói em trai ốm nặng, tiền trong nhà đã hết sạch, còn nợ thêm một khoản. Nếu cô ta không kiếm chút gì gửi về, làm sao gia đình bớt khó khăn được?
Những người này lúc nào cũng tỏ ra thân thiện, mà thực ra lại tính toán chi li như thế!
Ăn nhiều một chút hay ăn ít một chút thì đã sao? Có chết đói đâu.
Đinh Diễm Hồng vừa thầm mắng mọi người, vừa nghĩ đến Kiều Minh Nguyệt.
Rõ ràng đều là thanh niên đi lao động, tại sao Kiều Minh Nguyệt lại sống sung túc như vậy?
Cô ta mới đến đã không phải làm nửa ngày, còn được nằm trong phòng nghỉ ngơi thoải mái.
Suốt một tháng qua, không những cô ta phải làm thay cho Kiều Minh Nguyệt, mà điểm công còn phải nhường hết cho cô ấy.
Nếu vậy thì việc cô ta mượn nồi nấu ăn cũng là hợp lý chứ?
Nghĩ thế, Đinh Diễm Hồng đứng dậy, đi thẳng về phía phòng của Kiều Minh Nguyệt.
Cửa không đóng. Nhìn vào trong, Đinh Diễm Hồng thấy Kiều Minh Nguyệt đang nhàn nhã khuấy ly sữa mạch nha và ăn bánh quy.
Ực!
Đinh Diễm Hồng dùng sức nuốt nước bọt.
Toàn là đồ ngon! Ở nhà cô ta chưa từng được ăn những thứ này, nhưng từng được Kiều Minh Nguyệt cho thử chút ít khi còn thân thiện.
0
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
