0 chữ
Chương 44
Chương 44
Nồi niêu, bát đũa, gia vị trong bếp, bột mì, dầu ăn, trứng và thịt – thu.
Mấy chiếc thau sắt tráng men, bình nước, rèm cửa và cả chăn màn – thu.
Ngay cả hũ dưa muối, bánh bao thừa, bánh xà phòng đã dùng dở và quần áo cũ ba người kia cũng không bỏ sót, tất cả đều được thu vào không gian.
Ý niệm thu đồ thật nhanh, nhìn ngôi nhà giờ trống trơn sạch sẽ, Kiều Minh Nguyệt hài lòng vỗ tay.
Chậc chậc.
Đến chuột cũng không còn gì để ăn!
Thu dọn xong, trước khi trời sáng hẳn, Kiều Minh Nguyệt tranh thủ nhét một lá thư nặc danh vào hòm thư khiếu nại ở nhà máy rồi mới ung dung đi ra ga tàu.
Cố tình đi ngang qua những nơi đông người, cô không ngừng kể lể về nỗi khổ của mình, nói rằng mình buộc phải xuống nông thôn để tránh bị mẹ kế và em gái hãm hại.
Gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt hoe đỏ của cô khiến mấy bà bác mềm lòng, đến nỗi nghe xong ai cũng rơm rớm nước mắt.
Nhìn cháu gái của giám đốc Kiều, vốn được nuông chiều hết mực.
Giờ chỉ có hai chiếc vali làm hành trang, mấy bà bác càng giận dữ, chửi rủa Tưởng Xuân Hoa và Chu Giai Huệ không ra gì.
Tiếng chửi rủa ngọt ngào ấy làm Kiều Minh Nguyệt vui vẻ bước đi.
Tàu đi lúc 9 giờ 20. Ở sân ga, ông bà Phượng đến tiễn cô.
Bà Phượng dặn dò: “Minh Nguyệt, đến nơi có khó khăn gì nhớ báo với bà. Nghe theo sắp xếp của đại đội nhưng đừng ủy khuất bản thân, con nhớ chưa?”
Ông Phượng cũng lo lắng, nhưng không biết nói gì nhiều, chỉ bảo cô yên tâm, nhà cửa đã được sắp xếp ổn thỏa. Đợi Chu Giang Sinh về, nhà máy sẽ bắt gia đình họ dọn đi ngay.
Nhìn hai ông bà lo lắng cho mình, mắt Kiều Minh Nguyệt cũng đỏ lên. “Ông bà Phượng yên tâm, con sẽ sống tốt. Khi ổn định, con sẽ viết thư báo cho hai người.”
Cô nhớ kiếp trước hai ông bà cũng hết lòng lo lắng cho mình, nhưng vì ghét sự phiền phức, cô bạn xuyên không đã làm tổn thương họ.
Lần này, Kiều Minh Nguyệt thề sẽ không để hai ông bà phải đau lòng nữa.
Trong lòng Kiều Minh Nguyệt đã có tính toán, cô lưu luyến nói tạm biệt với họ bước lên chuyến tàu hướng về phương xa.
Tiếng tàu hỏa lộc cộc vang lên, nhanh chóng bỏ lại sân ga cùng những người tiễn cô ở phía sau.
Kiều Minh Nguyệt thò đầu ra cửa sổ vẫy tay liên tục, cho đến khi bóng dáng ông bà Phượng dần khuất xa mới rụt lại, ngồi ngay ngắn vào chỗ.
Trong lòng cô tràn ngập kỳ vọng, xen lẫn chút lo âu và hồi hộp. Nhưng dù thế nào đi nữa, một chương mới của cuộc đời đã bắt đầu.
Về phía ông bà Phượng, vừa về đến nhà máy đã bị cả đám phụ nữ vây quanh hỏi han.
Những bà bác sáng gặp Kiều Minh Nguyệt đã nhanh chóng loan tin, khiến mọi người kéo đến dò hỏi thực hư.
Ông Phượng nhìn thấy cả đám đán bà thì đau đầu, liền tìm cách lỉnh đi.
Bà Phượng là người khôn khéo, trong lòng giận Chu Giang Sinh và Tưởng Xuân Hoa đến tận xương, lập tức thêm mắm dặm muối kể lể:
“Minh Nguyệt đúng là số khổ, các bà không biết đấy, cha nó...”
Bà vừa kể, xung quanh đã có người nổi giận đùng đùng. Tin tức lan nhanh, các bà lại tiếp tục kéo nhau đi bàn tán và mắng chửi Chu Giang Sinh và Tưởng Xuân Hoa.
Miệng lưỡi thiên hạ quả thật nhanh như gió.
Chỉ trong nửa ngày, tin tức về việc cháu ngoại của giám đốc Kiều bị cha ruột và mẹ kế ép đi nông thôn đã lan truyền khắp xưởng dược phẩm.
Chu Giang Sinh vừa trở về sau chuyến công tác, đang trò chuyện vui vẻ với đồng nghiệp thì nhận ra ánh mắt của những phụ nữ trong khu tập thể nhìn mình đầy khinh ghét.
Bên cạnh, một bà nội trợ đang xách túi rau, lườm ông một cái rồi cúi xuống lẩm bẩm mắng con gà trong tay: "Súc sinh mãi mãi chỉ là súc sinh, chẳng làm được chuyện tử tế nào."
Nghe thế nào cũng giống đang ám chỉ ông.
Mặt Chu Giang Sinh lập tức sầm xuống. Đồng nghiệp đi cùng cũng nhận ra bầu không khí khác thường, kiếm cớ: "Tôi phải về tắm gội cái đã!" rồi nhanh chóng chuồn đi.
Khi Chu Giang Sinh cố gắng điều chỉnh nét mặt để hỏi han, những người phụ nữ quay đầu sang chỗ khác, giả vờ bận rộn.
Mấy chiếc thau sắt tráng men, bình nước, rèm cửa và cả chăn màn – thu.
Ngay cả hũ dưa muối, bánh bao thừa, bánh xà phòng đã dùng dở và quần áo cũ ba người kia cũng không bỏ sót, tất cả đều được thu vào không gian.
Ý niệm thu đồ thật nhanh, nhìn ngôi nhà giờ trống trơn sạch sẽ, Kiều Minh Nguyệt hài lòng vỗ tay.
Chậc chậc.
Đến chuột cũng không còn gì để ăn!
Thu dọn xong, trước khi trời sáng hẳn, Kiều Minh Nguyệt tranh thủ nhét một lá thư nặc danh vào hòm thư khiếu nại ở nhà máy rồi mới ung dung đi ra ga tàu.
Cố tình đi ngang qua những nơi đông người, cô không ngừng kể lể về nỗi khổ của mình, nói rằng mình buộc phải xuống nông thôn để tránh bị mẹ kế và em gái hãm hại.
Gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt hoe đỏ của cô khiến mấy bà bác mềm lòng, đến nỗi nghe xong ai cũng rơm rớm nước mắt.
Giờ chỉ có hai chiếc vali làm hành trang, mấy bà bác càng giận dữ, chửi rủa Tưởng Xuân Hoa và Chu Giai Huệ không ra gì.
Tiếng chửi rủa ngọt ngào ấy làm Kiều Minh Nguyệt vui vẻ bước đi.
Tàu đi lúc 9 giờ 20. Ở sân ga, ông bà Phượng đến tiễn cô.
Bà Phượng dặn dò: “Minh Nguyệt, đến nơi có khó khăn gì nhớ báo với bà. Nghe theo sắp xếp của đại đội nhưng đừng ủy khuất bản thân, con nhớ chưa?”
Ông Phượng cũng lo lắng, nhưng không biết nói gì nhiều, chỉ bảo cô yên tâm, nhà cửa đã được sắp xếp ổn thỏa. Đợi Chu Giang Sinh về, nhà máy sẽ bắt gia đình họ dọn đi ngay.
Nhìn hai ông bà lo lắng cho mình, mắt Kiều Minh Nguyệt cũng đỏ lên. “Ông bà Phượng yên tâm, con sẽ sống tốt. Khi ổn định, con sẽ viết thư báo cho hai người.”
Lần này, Kiều Minh Nguyệt thề sẽ không để hai ông bà phải đau lòng nữa.
Trong lòng Kiều Minh Nguyệt đã có tính toán, cô lưu luyến nói tạm biệt với họ bước lên chuyến tàu hướng về phương xa.
Tiếng tàu hỏa lộc cộc vang lên, nhanh chóng bỏ lại sân ga cùng những người tiễn cô ở phía sau.
Kiều Minh Nguyệt thò đầu ra cửa sổ vẫy tay liên tục, cho đến khi bóng dáng ông bà Phượng dần khuất xa mới rụt lại, ngồi ngay ngắn vào chỗ.
Trong lòng cô tràn ngập kỳ vọng, xen lẫn chút lo âu và hồi hộp. Nhưng dù thế nào đi nữa, một chương mới của cuộc đời đã bắt đầu.
Về phía ông bà Phượng, vừa về đến nhà máy đã bị cả đám phụ nữ vây quanh hỏi han.
Ông Phượng nhìn thấy cả đám đán bà thì đau đầu, liền tìm cách lỉnh đi.
Bà Phượng là người khôn khéo, trong lòng giận Chu Giang Sinh và Tưởng Xuân Hoa đến tận xương, lập tức thêm mắm dặm muối kể lể:
“Minh Nguyệt đúng là số khổ, các bà không biết đấy, cha nó...”
Bà vừa kể, xung quanh đã có người nổi giận đùng đùng. Tin tức lan nhanh, các bà lại tiếp tục kéo nhau đi bàn tán và mắng chửi Chu Giang Sinh và Tưởng Xuân Hoa.
Miệng lưỡi thiên hạ quả thật nhanh như gió.
Chỉ trong nửa ngày, tin tức về việc cháu ngoại của giám đốc Kiều bị cha ruột và mẹ kế ép đi nông thôn đã lan truyền khắp xưởng dược phẩm.
Chu Giang Sinh vừa trở về sau chuyến công tác, đang trò chuyện vui vẻ với đồng nghiệp thì nhận ra ánh mắt của những phụ nữ trong khu tập thể nhìn mình đầy khinh ghét.
Bên cạnh, một bà nội trợ đang xách túi rau, lườm ông một cái rồi cúi xuống lẩm bẩm mắng con gà trong tay: "Súc sinh mãi mãi chỉ là súc sinh, chẳng làm được chuyện tử tế nào."
Nghe thế nào cũng giống đang ám chỉ ông.
Mặt Chu Giang Sinh lập tức sầm xuống. Đồng nghiệp đi cùng cũng nhận ra bầu không khí khác thường, kiếm cớ: "Tôi phải về tắm gội cái đã!" rồi nhanh chóng chuồn đi.
Khi Chu Giang Sinh cố gắng điều chỉnh nét mặt để hỏi han, những người phụ nữ quay đầu sang chỗ khác, giả vờ bận rộn.
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
