0 chữ
Chương 42
Chương 42
Công việc coi như đã sắp xếp ổn thỏa. Bà ta ép cảm giác lo lắng xuống, dịu dàng nói: "Em đã chuẩn bị xong đồ cho anh rồi, trong đó có hai hộp đồ hộp. Đường xa đói bụng, anh nhớ ăn để lấy sức."
Chu Giang Sinh sắp phải đi công tác, ít nhất là hai ba ngày.
Trước khi ra khỏi cửa, ông nhắc nhở: "Bà nhớ dặn con bé, đừng có so bì với Minh Nguyệt. Biết rõ vị trí của mình thì tốt."
Lời nói đó khiến Tưởng Xuân Hoa thấy rất khó chịu.
Nhưng ngoài mặt bà ta vẫn dịu dàng đáp lại.
Tiễn Chu Giang Sinh ra khỏi cửa, lòng bà ta đầy tức tối.
Huệ Huệ nói đúng, Chu Giang Sinh chưa bao giờ thật sự coi trọng bà ta. Nếu không, ông đã chẳng nói những lời như vậy, xem con gái bà ta như người ngoài.
Nếu không vì quê nhà gặp thiên tai, bà ta đã cưới được Châu Nhị Cẩu từ lâu, đâu đến lượt Kiều Mộng Trân chen vào.
(Châu Nhị Cẩu là tên cũ của Chu Giang Sinh, trước khi ông đổi tên.)
Nhưng nghĩ lại, cũng nhờ cưới được Kiều Mộng Trân, Chu Giang Sinh mới phát đạt. Nếu không, bà ta đã chẳng phải cố gắng bám lấy ông, lấy danh nghĩa chăm sóc người vợ bệnh tật để ở lại.
Vất vả lắm mới đợi được đến ngày vợ ông qua đời và bà ta có thể danh chính ngôn thuận bước vào nhà này. Vốn tưởng rằng trong nhà chỉ có một con nhóc dễ dàng động tay chân. Ai ngờ, cô con gái nhỏ lại khó đối phó như vậy, khiến hai mẹ con bà ta không được lợi lộc gì.
Tưởng Xuân Hoa càng nghĩ càng giận, liếc về phía phòng của Kiều Minh Nguyệt với ánh mắt đầy căm ghét.
Bà ta tự nhủ: "Không sao, sắp xong rồi. Chỉ cần lấy được công việc trong tay, mình sẽ không còn phải chịu đựng nữa!"
...
Trong phòng, Kiều Minh Nguyệt không quan tâm đến những gì xảy ra bên ngoài, chỉ chú ý đến từng giây phút trên chiếc đồng hồ.
Kim giây nhích từng chút một, như chạm vào từng nhịp đập trong lòng cô.
Cô cảm thấy cổ họng khô khốc, như sắp ngạt thở.
Một giây... hai giây...
Khi khoảnh khắc đó cuối cùng cũng đến, Kiều Minh Nguyệt thở phào, toàn thân như vừa được vớt lên từ nước, thở hổn hển.
Thành công rồi.
Niềm vui ngập tràn khiến Kiều Minh Nguyệt gần như muốn bật khóc.
Cô biết rằng lần này, cô sẽ có cơ hội làm lại, sống trọn vẹn cuộc đời của mình.
Lắc chân đang rã rời, Kiều Minh Nguyệt bây giờ mới cảm giác thấy cả người toàn mồ hôi, định đi tắm cho thoải mái.
Ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Tưởng Xuân Hoa rời đi. Có vẻ như có chuyện gấp, nhưng cô không mấy bận tâm.
Đêm đầu tiên sau khi trọng sinh, Kiều Minh Nguyệt quá phấn khích để ngủ.
Cô nằm trên giường trở mình mãi không ngủ được, bèn đứng dậy đi loanh quanh trong phòng nhưng vẫn không ngủ được, cô lại kiểm kê đồ đạc.
Ngoài những vật dụng hàng ngày, căn phòng còn chứa đồ cưới mà mẹ cô đã chuẩn bị khi bệnh tình trở nặng.
Những chiếc chăn bông mới, chăn lông cừu, vải vóc được mẹ cô tỉ mỉ chọn lựa cùng với bộ ga giường bằng vải bông, tất cả đều là những thứ mẹ đã kiên trì chuẩn bị dù sức khỏe suy yếu.
Kiều Minh Nguyệt nhìn những món đồ này, nước mắt lại chực trào. Cô thật sự rất nhớ mẹ.
Sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu nghĩ xem nên cất giữ chúng ở đâu. Mang hết về nông thôn không thực tế, mà để lại nhà Phượng bà bà có lẽ cũng không tiện.
Khi đang chìm trong dòng suy nghĩ, cô bỗng thấy một cơn đau nhói trên mặt. Nhìn vào gương, cô phát hiện mình vô thức dùng móng tay làm xước da mặt.
Kiều Minh Nguyệt hét lên đầy chán nản: "Không được! Mình không thể xuống nông thôn với bộ mặt này!"
Nhưng khi nhìn kỹ hơn vào gương, cô nhận ra điều gì đó bất thường.
Trên dái tai phải của cô xuất hiện một nốt ruồi đỏ nhạt.
Cô cầm chiếc gương có hình hoa mẫu đơn, soi kỹ lại lần nữa. Đúng vậy, trên tai cô rõ ràng có một nốt ruồi mới.
Cô chắc chắn trước đây mình không có nốt ruồi này. Phải chăng đây là dấu ấn từ việc trọng sinh? Liệu nó có ảnh hưởng xấu gì không?
Lòng đầy hoang mang, Kiều Minh Nguyệt dùng ngón tay day mạnh vào nốt ruồi.
Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn choáng váng dữ dội ập đến.
Chu Giang Sinh sắp phải đi công tác, ít nhất là hai ba ngày.
Trước khi ra khỏi cửa, ông nhắc nhở: "Bà nhớ dặn con bé, đừng có so bì với Minh Nguyệt. Biết rõ vị trí của mình thì tốt."
Lời nói đó khiến Tưởng Xuân Hoa thấy rất khó chịu.
Nhưng ngoài mặt bà ta vẫn dịu dàng đáp lại.
Tiễn Chu Giang Sinh ra khỏi cửa, lòng bà ta đầy tức tối.
Huệ Huệ nói đúng, Chu Giang Sinh chưa bao giờ thật sự coi trọng bà ta. Nếu không, ông đã chẳng nói những lời như vậy, xem con gái bà ta như người ngoài.
Nếu không vì quê nhà gặp thiên tai, bà ta đã cưới được Châu Nhị Cẩu từ lâu, đâu đến lượt Kiều Mộng Trân chen vào.
Nhưng nghĩ lại, cũng nhờ cưới được Kiều Mộng Trân, Chu Giang Sinh mới phát đạt. Nếu không, bà ta đã chẳng phải cố gắng bám lấy ông, lấy danh nghĩa chăm sóc người vợ bệnh tật để ở lại.
Vất vả lắm mới đợi được đến ngày vợ ông qua đời và bà ta có thể danh chính ngôn thuận bước vào nhà này. Vốn tưởng rằng trong nhà chỉ có một con nhóc dễ dàng động tay chân. Ai ngờ, cô con gái nhỏ lại khó đối phó như vậy, khiến hai mẹ con bà ta không được lợi lộc gì.
Tưởng Xuân Hoa càng nghĩ càng giận, liếc về phía phòng của Kiều Minh Nguyệt với ánh mắt đầy căm ghét.
Bà ta tự nhủ: "Không sao, sắp xong rồi. Chỉ cần lấy được công việc trong tay, mình sẽ không còn phải chịu đựng nữa!"
...
Trong phòng, Kiều Minh Nguyệt không quan tâm đến những gì xảy ra bên ngoài, chỉ chú ý đến từng giây phút trên chiếc đồng hồ.
Cô cảm thấy cổ họng khô khốc, như sắp ngạt thở.
Một giây... hai giây...
Khi khoảnh khắc đó cuối cùng cũng đến, Kiều Minh Nguyệt thở phào, toàn thân như vừa được vớt lên từ nước, thở hổn hển.
Thành công rồi.
Niềm vui ngập tràn khiến Kiều Minh Nguyệt gần như muốn bật khóc.
Cô biết rằng lần này, cô sẽ có cơ hội làm lại, sống trọn vẹn cuộc đời của mình.
Lắc chân đang rã rời, Kiều Minh Nguyệt bây giờ mới cảm giác thấy cả người toàn mồ hôi, định đi tắm cho thoải mái.
Ra khỏi phòng tắm, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã của Tưởng Xuân Hoa rời đi. Có vẻ như có chuyện gấp, nhưng cô không mấy bận tâm.
Đêm đầu tiên sau khi trọng sinh, Kiều Minh Nguyệt quá phấn khích để ngủ.
Cô nằm trên giường trở mình mãi không ngủ được, bèn đứng dậy đi loanh quanh trong phòng nhưng vẫn không ngủ được, cô lại kiểm kê đồ đạc.
Những chiếc chăn bông mới, chăn lông cừu, vải vóc được mẹ cô tỉ mỉ chọn lựa cùng với bộ ga giường bằng vải bông, tất cả đều là những thứ mẹ đã kiên trì chuẩn bị dù sức khỏe suy yếu.
Kiều Minh Nguyệt nhìn những món đồ này, nước mắt lại chực trào. Cô thật sự rất nhớ mẹ.
Sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu nghĩ xem nên cất giữ chúng ở đâu. Mang hết về nông thôn không thực tế, mà để lại nhà Phượng bà bà có lẽ cũng không tiện.
Khi đang chìm trong dòng suy nghĩ, cô bỗng thấy một cơn đau nhói trên mặt. Nhìn vào gương, cô phát hiện mình vô thức dùng móng tay làm xước da mặt.
Kiều Minh Nguyệt hét lên đầy chán nản: "Không được! Mình không thể xuống nông thôn với bộ mặt này!"
Nhưng khi nhìn kỹ hơn vào gương, cô nhận ra điều gì đó bất thường.
Trên dái tai phải của cô xuất hiện một nốt ruồi đỏ nhạt.
Cô cầm chiếc gương có hình hoa mẫu đơn, soi kỹ lại lần nữa. Đúng vậy, trên tai cô rõ ràng có một nốt ruồi mới.
Cô chắc chắn trước đây mình không có nốt ruồi này. Phải chăng đây là dấu ấn từ việc trọng sinh? Liệu nó có ảnh hưởng xấu gì không?
Lòng đầy hoang mang, Kiều Minh Nguyệt dùng ngón tay day mạnh vào nốt ruồi.
Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn choáng váng dữ dội ập đến.
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
