TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 22.5: Thôi Tú Vân ra tay

Có rất nhiều đàn ông chết vì sĩ diện. Kiểu người như Vương Thừa Chí vừa cứng đầu vừa trọng thể diện nói hoài cũng chẳng hết chuyện.

Mọi người thực ra không nhắm vào hắn, mà chủ yếu là nói Thôi Tú Vân. Chẳng hiểu sao cứ chuyện nhỏ xíu mà cô ta lại làm ầm lên, như thể trời sắp sập.

“Chuyện có chút xíu mà làm như nghiêm trọng lắm vậy, Tú Vân à. Cô cứ nhất quyết bênh anh rể mình, nói Kiều Kiều đặt điều, thành ra mới rối beng lên, ai cũng khó chịu. Lần sau làm gì cũng nên bình tĩnh, đừng có nóng nảy quá như vậy.”

“Ừ đó, chỉ là chuyện cỏn con thôi mà, có đáng để cô làm lớn chuyện không? Nếu thấy anh rể thiệt thòi, thì lần sau cô bù tiền cho ảnh, giúp ảnh giữ mặt mũi là xong.”

“Đúng rồi, Tú Vân, sau này đừng có cứ mở miệng là la hét nữa, nhìn mệt mỏi lắm.”

...

Những lời trách móc cứ nối tiếp nhau. Đợi đến khi Điền Kiều vừa tha thứ xong, nhân lúc mọi người còn đang đứng đó, cô liền thuận thế lên tiếng yêu cầu Thôi Tú Vân nhận lỗi trước mặt mọi người. Ai ngờ Thôi Tú Vân đơ ra, đứng như trời trồng.

Sao lại thế được? Tại sao mọi chuyện lại không như cô ta tính toán!

Thấy Điền Kiều sắp rời đi cùng đám đông, Thôi Tú Vân vội vã diễn tiếp chiêu cuối. Cô ta khẽ ho vài tiếng, bước tới vài bước như thể không đứng vững, làm bộ như muốn nhào vào người Điền Kiều.

Vừa diễn trò "bị choáng", vừa cất giọng xin lỗi: “Ôi… Kiều Kiều, xin lỗi… Đầu tôi choáng quá… Tôi hình như bị bệnh rồi. Ban đầu chỉ định giúp cô đẩy xe lăn, ai ngờ… ôi da! Mặt tôi!”

Nhưng Điền Kiều phản ứng cực nhanh. Cô lập tức đánh lái xe lăn, lùi mạnh ra sau, khiến Thôi Tú Vân nhào hụt rồi… ngã sấp mặt xuống đất. Mặt đập thẳng xuống nền! Cú va mạnh đến mức cô ta phải nhe răng trợn mắt, suýt không diễn tiếp được.

Thôi Tú Vân vốn định giả vờ xỉu để ăn vạ Điền Kiều, ai ngờ gồng quá hóa hớ. Cô ta dùng cả lực đẩy thân về phía Điền Kiều, nhưng người ta né nhanh quá, thành ra tự mình "hưởng trọn hậu quả".

“Đau! Trời ơi, đau quá!”

Thôi Tú Vân thấy trời đất quay cuồng, nước mắt sắp trào mà không dám rơi. Mặt đang đau như xát muối, cô ta chỉ biết nghiến răng chịu đựng, trong lòng thì nguyền rủa.

Thế mà cô ta vẫn chưa dừng lại, Thôi Tú Vân ôm mặt, vừa khóc vừa trách móc:

“Kiều Kiều, sao cô phải né tôi như tránh tà thế? Tôi đâu phải ôn thần gì đâu? Cô bảo không chê tôi, vậy mà lại đối xử thế này? Rõ ràng là cô khinh thường tôi… Ô ô… Tôi có nghèo, có quê mùa thật… Nhưng cũng đâu đến mức bị ghét bỏ như vậy? Tôi cũng sạch sẽ mà, cô có cần phải tránh xa như né rắn độc thế không? Hức… hức…”

Thôi Tú Vân quả thật rất giỏi "đóng vai đáng thương". Vừa nói vừa khóc, kết hợp với khuôn mặt trầy xước và biểu cảm u uất, khiến không ít người, đặc biệt là những cô gái có hoàn cảnh khó khăn từng bị khinh thường bởi người có tiền, cảm thấy đồng cảm với cô ta hơn bao giờ hết.

Những người từng bị kỳ thị chỉ vì xuất thân thấp kém, từng bị nhân viên bán hàng đuổi khéo khi đi mua sắm, dù không phải ai cũng trải qua tận mắt, thì ít nhiều cũng từng chứng kiến. Cho nên khi thấy Thôi Tú Vân diễn cảnh "thấp cổ bé họng", họ dễ dàng mềm lòng.

Hơn nữa, Điền Kiều bình thường vốn hay giữ dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo. Trong mắt nhiều người, cô giống như một nàng công chúa sống trên mây, không thích giao tiếp với ai. Cũng vì thế mà người ta dễ lầm tưởng cô kiêu căng, xem thường người khác.

Khi nhận ra ánh mắt xung quanh bắt đầu đổ dồn về mình, Điền Kiều cũng không vội vã thanh minh, mà đổi sắc mặt, bắt đầu nhập vai.

“Không phải đâu. Tôi còn đang bị thương ở chân, phải ngồi xe lăn đây, sao dám để cô ngã vào người? Nhìn cô thì gầy đó, nhưng chắc cũng trên dưới trăm cân rồi nhỉ? Cô vừa ngã dúi vào chân tôi, tôi có thể không đau à? Cô nói tôi né cô là vì khinh thường cô… Nhưng cô có từng nghĩ, tôi né là vì tôi sợ không? Tôi sợ bị đau nặng hơn, rồi thành tàn tật, như thế là sai sao?”

Vừa nói, Điền Kiều vừa nhìn Thôi Tú Vân với vẻ mặt tổn thương, như thể hoàn toàn không ngờ rằng Thôi Tú Vân lại là người cố tình hãm hại cô.

Không để Thôi Tú Vân kịp phản bác, Điền Kiều liền hỏi dồn:

“Rốt cuộc cô muốn gì? Cô thật sự tới để xin lỗi, hay là trách tôi khiến cô bị lãnh đạo khiển trách, nên tìm cách trả đũa? Hôm nay cô lạ lắm.”

Nói rồi, cô cảnh giác lùi xe lăn ra xa thêm chút nữa, như thể sợ Thôi Tú Vân lại bất ngờ lao tới. Bộ dạng ấy khiến ai nhìn vào cũng nghĩ cô vừa bị dọa đến phát hoảng.

Thế là, đang từ chỗ thương cảm Thôi Tú Vân, không ít người lại bắt đầu thấy xót cho Điền Kiều. Sự đồng tình liền chuyển hướng.

Phải nói rằng, sau khi trọng sinh, kỹ năng diễn xuất của Điền Kiều đúng là đã lên một tầm cao mới.

6

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.