TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Giang Tự Tản?

Tên này nghe quen quá... Giang Dật khựng lại, chợt nhớ ra đó chính là tên của con gái dì Ninh, người được gọi là "chị em cùng tuổi" với cô.

Trùng tên ư? Chắc là trùng thôi. Dù gì Giang Quỳnh Hoa chưa từng nói Giang Tự Tản học chung trường với cô.

Trong lúc Giang Dật còn ngẩn ra, cô Omega nhỏ nhắn kia rửa tay xong, ngẩng đầu, lạnh nhạt đáp: "Cho dù cô ấy là Omega thì sao? Tôi vẫn thích cô ấy. Tình yêu vốn không phân biệt giới tính. Cho dù trở thành Omega, điều đó có làm cô ấy kém xuất sắc hơn không?"

Nữ sinh cao lớn rõ ràng bị chặn họng, bắt đầu buông lời quá đáng: "Cậu thích cô ta đến vậy sao? Cậu có biết không, đã là Omega thì vĩnh viễn không thoát khỏi bản năng. Cô ta sẽ bị Alpha hấp dẫn, bị Alpha đánh dấu, trở thành tài sản của Alpha!"

"Cho dù Giang Tự Tản có giỏi đến đâu, thì cũng không thoát khỏi số mệnh do gien quyết định! Omega mãi mãi chỉ là nô ɭệ của giới tính!"

Cô gái Omega nhỏ nhắn bị chọc đúng chỗ đau, đỏ bừng mặt, giơ tay chỉ vào đối phương, tức đến nghẹn lời.

Cô gái cao lớn càng đắc ý, ưỡn ngực khıêυ khí©h: "Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai chắc?"

Giang Dật nghe tới đây, khẽ bật cười mỉa.

Tiếng cười khiến cả hai quay đầu, ánh mắt đồng loạt dồn về phía cô.

Cô thong thả hất nước khỏi tay, ngẩng mắt nhìn nữ sinh cao lớn, nhàn nhạt châm chọc: "Thời đại nào rồi còn phát ngôn kiểu vô học thế này. Nhà Thanh sụp lâu rồi đấy."

"Omega trong kỳ phát tình đúng là sẽ bị ảnh hưởng phán đoán, nhưng nghiên cứu đã chứng minh đó là do hormone. Bây giờ đã có thuốc men để ngăn chặn, hơn nữa Omega cũng đâu phải cứ đến kỳ thì phải dựa dẫm Alpha..."

"Huống hồ, Omega còn vượt trội ở phương diện trí lực. Thế nào mà trong miệng cậu lại biến thành "nô ɭệ giới tính" vậy?"

Giang Dật khoanh tay, hờ hững nhìn đối phương: "Cậu còn chưa phân hóa đúng không. Sao chắc chắn mình không phải Omega? Hay là, nếu cậu phân hóa thành Omega, thì sẽ tự biến thành nô ɭệ như trong chính miệng cậu nói?"

Nữ sinh cao lớn tức đỏ mặt: "Tôi! Tôi đã làm xét nghiệm gien rồi, khả năng chín mươi phần trăm sẽ là Alpha! Tôi không đời nào thành Omega vô dụng đâu!"

Giang Dật bĩu môi: "Chín mươi phần trăm cũng chẳng phải một trăm. Lỡ cậu thật sự thành Omega thì sao? Có phải sẽ ngồi khóc toáng lên không?"

Lời lẽ của cô thực sự quá chọc giận người khác. Nữ sinh kia giơ tay, định tát thẳng vào mặt cô: "Câm miệng! Đừng nói nhảm nữa!"

Nhưng Giang Dật nhanh như chớp, chụp lấy tay, ép mạnh đối phương vào tường: "Còn muốn động tay động chân à."

Cô bẻ ngược cánh tay đối phương, đè vai, áp sát vào tường. Trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo: "Rửa mồm cho sạch sẽ đi. Ở đây toàn Omega ra vào, cậu ăn nói bậy bạ thì dù có là Alpha, cũng chẳng ai thèm thích đâu."

Nữ sinh cao lớn giãy mấy cái không thoát, chỉ biết tức tối mắng chửi.

Giang Dật mặc kệ, quay sang dịu giọng với cô Omega nhỏ nhắn bên cạnh: "Cậu nói có phải không, tiểu tiên nữ?"

Được gọi là tiểu tiên nữ, đôi mắt cô bé bừng sáng, liên tục gật đầu.

Giang Dật nhướn mày, mới chịu buông đối phương ra, thuận tay đẩy mạnh, quát to: "Đồ đáng ghét, lần sau bớt lắm mồm đi!"

Mất hết mặt mũi, nữ sinh kia đành hậm hực bỏ đi.

Giang Dật phủi tay, chuẩn bị rời khỏi.

Lúc này, cô Omega nhỏ nhắn chạy đến, mắt lấp lánh hỏi: "Bạn học, cậu tên gì vậy?"

Giang Dật bật cười: "Tôi chỉ là một nữ sinh bình thường, làm việc tốt không lưu tên thôi."

Cô bé bật cười khúc khích, đôi mắt cong cong: "Cậu thú vị thật đấy."

Tiếng chuông báo vào học vang lên. Cô bé vội vàng vẫy tay: "Vào lớp rồi, tôi đi trước nhé. Cảm ơn cậu vừa rồi."

"Không có gì!" Giang Dật cũng vẫy tay chào.

Nhìn bóng dáng cô bé chạy xa, Giang Dật thong thả bước ra.

Nhưng mới đi vài bước, cánh cửa nhà vệ sinh gần cửa nhất bỗng "kẽo kẹt" mở ra.

Giang Dật nghiêng đầu nhìn lại, một cô gái cao gầy, mái tóc dài buông xõa, bước ra từ bên trong.

Cô đứng dựa vào khung cửa, ánh mắt dừng lại trên người Giang Dật.

Giang Dật khựng người. Nhìn gương mặt tinh xảo ấy, thần sắc lạnh nhạt ấy... cô chợt nhớ ra.

Đó chính là thiếu nữ hôm nọ cô cõng đến phòng y tế.

Cô gái này, chỉ mới ba ngày trước đã phân hóa thành Omega.

Vậy thì, những lời khi nãy của kẻ đáng ghét kia... cô ấy đã nghe hết sao?

Giang Dật nghĩ tới đây, chỉ thấy kẻ vừa nãy quả thật đáng ghét gấp bội.

Hai người chạm mắt nhau một thoáng, Giang Dật lập tức dời ánh nhìn, giả vờ thản nhiên bước ra ngoài.

Cô vừa quay lưng, sau lưng đã vang lên tiếng gọi khẽ khàng: "Giang Dật..."

Giang Dật ngẩn người, vô thức quay lại nhìn, chỉ vào mình, vẻ mặt có chút ngốc nghếch: "Cậu gọi tôi à?"

Thiếu nữ khẽ gật đầu. Trên gương mặt vốn luôn lạnh nhạt, cố gắng nở một nụ cười mang theo chút thiện ý: "Cảm ơn cậu."

Giang Dật đoán hẳn là cảm ơn chuyện hôm trước, tùy ý phất tay, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh: "Chuyện nhỏ thôi, không có gì."

Đúng lúc này, tiếng chuông vào học vang lên. Giang Dật bước đi ung dung, chẳng bận lòng.

Thiếu nữ vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô dần xa, đến giữa hồi chuông mới cúi xuống rửa tay.

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.