TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Lý chủ nhiệm lau mồ hôi lạnh, quay sang nhìn Giang Quỳnh Hoa: "Chuyện... chuyện khai trừ thì..."

Giang Quỳnh Hoa mắt bốc lửa, nhìn thẳng Tống phu nhân: "Tống phu nhân, khí thế lớn thật, quả nhiên hội đồng quản trị có khác. Thì ra trong ngôi trường này, không có ai mà con gái bà không thể ức hϊếp? Vậy phụ huynh chúng tôi tốn tiền gửi con vào đây là để ăn cơm thừa, uống nước bẩn, bị xé bài kiểm tra, bị chặn trong toilet à?"

"Xem ra chúng tôi nên nghiêm túc bàn lại: Có nên để con cái tiếp tục ở nơi thế này chịu khổ không."

Sắc mặt Tống phu nhân biến đổi, miễn cưỡng đáp: "Tôi không có ý đó. Con bé nhà tôi dĩ nhiên cũng có lỗi, nhưng Giang Dật ra tay nặng như vậy thì quá đáng."

Giang Dật hít một hơi sâu, rít từng chữ: "Là con bà đáng đánh!"

"Vì nó sỉ nhục mẹ tôi, nó gọi tôi là đồ con hoang!"

Cô lặp lại lần nữa, để mọi người đều nghe rõ: "Nó mắng tôi là đứa không mẹ, đồ con hoang! Lúc đó, tôi mới đánh nó!"

"Không một đứa trẻ nào, nghe thấy mẹ mình bị bôi nhọ, lại có thể đứng im được."

Trong phòng nhất thời lặng phắc, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Giang Dật.

Đặc biệt là Giang Quỳnh Hoa, nghe tới hai chữ "con hoang", mặt bà đã đen kịt. Bà nắm chặt cánh tay Giang Dật, kéo cô đứng khuất sau mình, rồi gằn giọng nhìn thẳng Tống phu nhân: "Tôi không biết chị dạy con thế nào mà để nó thốt ra thứ ngôn từ mất dạy ấy. Về chuyện nề nếp học đường ở đây, tôi buộc phải nghi ngờ nghiêm trọng."

"Còn chuyện thương tích của các cháu, tôi sẽ để luật sư liên hệ, bồi thường đàng hoàng."

Trong mắt bà, để Giang Dật tiếp tục ở nơi này quả là sai lầm. Bà thở hắt một hơi, nhìn Lý chủ nhiệm, lạnh lùng: "Việc xử lý thế nào, ông tự quyết đi. Nhưng tôi không muốn con tôi phải ở lại đây thêm nữa."

Giang Dật sững sờ, không ngờ Giang Quỳnh Hoa sẽ bảo vệ mình quyết liệt như vậy. Chưa kịp nghĩ thêm, đã bị bà kéo tay: "Đi, về nhà."

Cô chớp mắt, ậm ừ đáp một tiếng, ngoan ngoãn đi theo.

Ninh Văn Nhân nhìn sang Giang Quỳnh Hoa, biết bà thật sự tức giận, cũng không nói gì, chỉ khẽ nắm tay Giang Tự Tản cùng rời đi.

Trên sofa, Lý chủ nhiệm ngồi không yên, vội vã đứng dậy, gọi với theo: "Ấy... Giang tổng, Giang tổng..."

Nhưng Giang Quỳnh Hoa chẳng thèm quay đầu, dắt Giang Dật tới thang máy. Khi cửa mở, bà nhanh tay nhấn nút đóng, "rầm" một tiếng nhốt luôn Lý chủ nhiệm ở ngoài.

Đứng bên cạnh, Giang Dật nhìn qua khe cửa, thấy dáng vẻ hốt hoảng bấn loạn của ông ta, bỗng thấy buồn cười, "phì" một tiếng bật cười ra.

Nghe thấy tiếng cười của cô, Giang Quỳnh Hoa lập tức quay đầu, gương mặt sa sầm: "Con còn cười nổi à? Nhìn lại đi, con bị đánh thành cái dạng gì rồi!"

Giang Dật cứ ngỡ bà muốn mắng mình, vội vàng phân trần: "Tôi có bị thương, nhưng tôi cũng đâu có chịu thiệt. Là tụi nó ra tay trước, chuyện này không phải lỗi của tôi."

Giang Quỳnh Hoa nhìn vết bầm tím chi chít trên gương mặt cô, chỗ nào cũng chướng mắt: "Đây mà là chuyện đúng hay sai sao? Con học tán thủ mấy năm trời, kết quả vẫn bị người ta đánh thành thế này? Con học uổng công rồi hả? Hay thầy dạy con là giả? Hừ... bốn đứa con gái chẳng có bao nhiêu sức, mà con lại bị đánh đến nỗi mặt mũi ra thế này..."

Giang Dật chợt hiểu ra ngòi nổ khiến bà giận dữ, thì ra bà tức vì cô đánh nhau mà còn bị thương, mất mặt. Cô xách lỏng lẻo chiếc cặp, cong mắt cười: "Trong không gian chật hẹp, va chạm chút cũng bình thường mà. Hơn nữa, tôi còn nể tình tụi nó là con gái, không đánh vào mặt đâu."

Nhân cơ hội, cô thản nhiên hỏi: "À mà, hôm nay tôi gây chuyện như vậy có phải sẽ bị đuổi học không? Nếu thật sự bị đuổi, ngài chuyển tôi sang trường công lập đi. Chứ tôi thấy suốt ngày tiếp xúc mấy tiểu thư kiểu cách này, thật chán chết."

Đứng cạnh, Giang Tự Tản khẽ nghiêng đầu liếc sang, bất ngờ nhận ra trong mắt cô gái hư hỏng ngang tàng này lại ánh lên một tia mong mỏi, trông như thể cô thật sự hy vọng mình sẽ bị đuổi học.

Nhưng Giang Quỳnh Hoa lại hiểu lầm, tưởng con bé lo sợ, liền nghiêm giọng: "Muốn bị đuổi học à? Mơ đẹp! Con nghĩ tiền mẹ bỏ ra cho trường này là uổng phí hả?"

Giang Dật vỡ lẽ: "Ồ! Ngài còn tài trợ cho trường sao?" Rồi híp mắt cười gian: "Vậy ngài đóng bao nhiêu thế?"

"Bao nhiêu không cần biết! Nếu tụi nó còn dám chọc vào con, cứ đánh trả lại, viện phí mẹ lo!" Giang Quỳnh Hoa tức xì khói, càng nói càng hăng: "Ngày xưa mẹ đi học, chưa từng chịu cái nhục này. Tống Uy là cái thá gì, mà con gái hắn dám..."

Đúng lúc ấy, "ting" một tiếng, cửa thang máy sắp mở ra. Thấy bà sắp tuôn ra những lời khó nghe, Ninh Văn Nhân khẽ đỡ trán, phải kéo nhẹ tay bà nhắc nhở: "Quỳnh Hoa... trước hết hãy nghe xem Dật nghĩ gì, đừng vội quyết thay con bé."

Cửa thang máy mở, bốn người cùng bước ra ngoài. Ninh Văn Nhân nghiêng đầu dịu dàng hỏi: "Vậy Dật, con nghĩ sao? Có muốn tiếp tục học ở trường này không?"

Khác hẳn sự nóng nảy của Giang Quỳnh Hoa, Ninh Văn Nhân dịu dàng như nước, khiến Giang Dật vừa nhìn đã thấy dễ chịu.

Cô khẽ cười: "Dì Ninh... thật ra tôi thấy ở hay không cũng chẳng khác mấy. Môi trường ở đây vốn không hợp với tôi."

1

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.