0 chữ
Chương 15
Chương 15
Lớp trưởng nhỏ đẩy gọng kính, chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô: "Nó ỷ giàu, ngông cuồng, miệng còn bẩn, tự cao tự đại. Hồi trước còn quấy rối hoa khôi trường chúng tôi nữa... chính là một Omega."
Có bạn chen vào: "Là bạn Tần Diệu Diệu lớp A đó. Nghe nói gia đình họ muốn liên hôn, nhưng Tần Diệu Diệu lại thích Giang Tự Tản..."
Nghe vậy, Giang Dật thoáng sững, nhớ ngay tới cô gái Omega trong nhà vệ sinh hôm nọ đấu tay đôi với Tống Nhất, chẳng lẽ chính là Tần Diệu Diệu?
"Đúng đấy!" Lớp trưởng xoay ghế, hạ giọng hứng thú: "Nói chung, Tống Nhất rất đáng ghét. Nhưng cậu vừa nện cho nó một trận, e rằng..."
Giang Dật nhếch môi: "E rằng tôi sẽ bị đuổi học chứ gì? Dù sao đánh nhau trong trường, kỷ luật chắc chắn nặng. Nhưng nếu bị đuổi, cũng coi như giảm được cơ hội chạm mặt Giang Tự Tản. Càng hay chứ sao."
Cô cười, khiến cả bọn xôn xao.
Lớp trưởng nhíu mày: "Cũng khó nói... nhưng mà, đã chuyển vào trường này thì gia đình cậu chắc cũng có thế lực, bình thường không dễ bị đuổi đâu. Rốt cuộc... cậu là con nhà Giang nào?"
Cả đám tròn mắt, nhao nhao nhìn cô.
Giang Dật bật cười: "Giang... Giang Dật, còn nhà nào nữa."
Cô gác tay sau đầu, ngả người đung đưa ghế, nhàn nhã nói: "Tôi chẳng có thế lực gì, nhiều khả năng sẽ bị đuổi rồi phải bồi thường nữa kìa. Xem ra, chúng ta duyên mỏng, chỉ làm bạn học thoáng qua thôi."
Cô nói như thật, khiến mấy đứa há hốc mồm, nửa tin nửa ngờ.
Thể dục ủy viên lực lưỡng chen lên, hạ giọng hóng: "Thôi đi, đừng lừa bọn này nữa. Nhất định cậu với Giang Tự Tản có quan hệ gì đó. Cô ấy vừa rồi còn công khai bênh cậu, cô ấy xưa nay chưa từng quản chuyện bao giờ! Cậu cũng họ Giang, chắc chắn là cùng một nhà chứ gì?"
Cả đám nhao nhao phụ họa: "Đúng đấy, nói đi, rốt cuộc quan hệ gì thế?"
Bị bao vây truy hỏi, Giang Dật bất đắc dĩ nhún vai: "Thật sự không có quan hệ gì. Chúng tôi không quen thân. Có lẽ cô ấy chỉ nhất thời thấy bất bình, nên mới ra tay giúp thôi?"
Có bạn nhỏ giọng phản bác: "Xạo quá, đã bảo không quen, thế hôm trước trong giờ thể dục sao Giang Tự Tản còn mang nước cho cậu? Tôi tận mắt thấy đấy..."
"Đúng đó, nhiều người thấy mà."
Cả đám nhao nhao "tố cáo", làm Giang Dật nhức đầu muốn nổ tung. Cô thật không ngờ, đám nữ sinh cấp ba này năng lượng dồi dào thế, tám chuyện hăng hái thế.
Giang Dật ngẫm lại, có lẽ do Giang Tự Tản quá nổi tiếng, bất cứ ai dính tới cô ấy đều thành tâm điểm bàn tán.
Cô thở dài, rất nghiêm túc nói: "Bọn tôi thật sự không quen thân. Tôi thề có trời chứng giám."
Lời vừa dứt, bầu không khí bỗng chốc yên ắng kỳ lạ. Đúng lúc ấy, cửa sau vang lên mấy tiếng gõ. Cả đám lập tức đồng loạt quay đầu nhìn về phía đó.
Giang Dật cũng theo tầm mắt mọi người, khẽ ngẩng lên, liền chạm ngay hình bóng Giang Tự Tản đứng nơi ngưỡng cửa, đồng tử cô co rút mạnh.
Gì đây? Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới?
Giang Tự Tản đứng nghịch sáng, ánh mắt thẳng rơi lên người cô. Không hiểu sao Giang Dật lại thấy quanh thân cô ta dường như phủ một lớp hào quang lấp lánh, chói lọi đến mức khiến người ta không nhịn được phải nheo mắt lại.
Đúng là hào quang nữ chính! Giang Dật thầm mắng, rồi khe khẽ đong đưa ghế, ngả lùi thêm một chút.
Vốn ồn ào náo nhiệt, giờ lớp học lặng im. Giang Tự Tản nhìn cô, mím môi cất giọng: "Giang Dật..."
Giang Dật đoán không ra ý đồ, nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì?"
Giang Tự Tản liếc quanh những bạn vây bên cô, khựng một thoáng rồi nói: "Cậu có thể ra ngoài một chút không?"
Giang Dật cảnh giác kéo ghế lùi nửa bước, căng thẳng hỏi: "Ra ngoài làm gì?"
Đám bạn lập tức đưa ánh mắt ám muội qua lại giữa hai người, toát ra mùi tám chuyện nồng nặc. Giang Tự Tản thấy rõ, khẽ thở dài: "Ra đây một lát."
Giang Dật thì cực kỳ phản cảm chuyện phải ở cùng một chỗ với Giang Tự Tản. Cô hắng giọng, ra vẻ đứng đắn: "Có gì không nói được ngay ở đây sao?"
Cách hành xử lạnh nhạt ấy khiến cô lớp trưởng bên cạnh chịu không nổi, bèn đưa tay huých cô một cái.
Giang Dật quay lại, liếc lớp trưởng.
Lớp trưởng khẽ ho một tiếng, ghé sát tai cô khuyên nhủ: "Đi đi mà, người ta Giang Tự Tản còn đích thân tới tìm cậu..."
Không chỉ lớp trưởng, cả đám đều bắn ánh mắt "hận sắt không thành thép" sang Giang Dật: "Đi mau, Giang Dật, đi mau đi..."
Trong mắt họ, chẳng khác nào vừa tận mắt chứng kiến đôi tình nhân nhỏ hội ngộ, ai nấy hứng khởi ngồi hóng.
Giang Dật cố tình không nghe, thẳng thừng nhìn Giang Tự Tản, mặt viết rõ hai chữ "không thèm".
Không hiểu sao, Giang Tự Tản lại thấy trên gương mặt ấy như khắc chữ "dỗi hờn". Cô khẽ thở dài, bình tĩnh nói: "Mẹ tôi bảo... tối nay tôi về cùng cậu."
Giang Dật gật đầu: "Ừm... nhưng sau giờ học tôi phải lên văn phòng giải trình chuyện hôm nay, nên tối nay cậu cứ về trước."
Nghĩ ngợi một chút, cô bổ sung: "Tôi sẽ bảo chị Tần đợi cậu ở cổng trường."
Giang Tự Tản khựng lại, dưới ánh nhìn nóng rực của bao người, chỉ đành gật đầu. Rồi như nhớ ra, lại hỏi thêm một câu: "Hôm nay... tại sao cậu lại đánh nhau?"
Trong lòng Giang Dật chửi thầm: Chúng ta chẳng thân thiết gì mà, sao hỏi lắm thế.
Có bạn chen vào: "Là bạn Tần Diệu Diệu lớp A đó. Nghe nói gia đình họ muốn liên hôn, nhưng Tần Diệu Diệu lại thích Giang Tự Tản..."
Nghe vậy, Giang Dật thoáng sững, nhớ ngay tới cô gái Omega trong nhà vệ sinh hôm nọ đấu tay đôi với Tống Nhất, chẳng lẽ chính là Tần Diệu Diệu?
"Đúng đấy!" Lớp trưởng xoay ghế, hạ giọng hứng thú: "Nói chung, Tống Nhất rất đáng ghét. Nhưng cậu vừa nện cho nó một trận, e rằng..."
Giang Dật nhếch môi: "E rằng tôi sẽ bị đuổi học chứ gì? Dù sao đánh nhau trong trường, kỷ luật chắc chắn nặng. Nhưng nếu bị đuổi, cũng coi như giảm được cơ hội chạm mặt Giang Tự Tản. Càng hay chứ sao."
Lớp trưởng nhíu mày: "Cũng khó nói... nhưng mà, đã chuyển vào trường này thì gia đình cậu chắc cũng có thế lực, bình thường không dễ bị đuổi đâu. Rốt cuộc... cậu là con nhà Giang nào?"
Cả đám tròn mắt, nhao nhao nhìn cô.
Giang Dật bật cười: "Giang... Giang Dật, còn nhà nào nữa."
Cô gác tay sau đầu, ngả người đung đưa ghế, nhàn nhã nói: "Tôi chẳng có thế lực gì, nhiều khả năng sẽ bị đuổi rồi phải bồi thường nữa kìa. Xem ra, chúng ta duyên mỏng, chỉ làm bạn học thoáng qua thôi."
Cô nói như thật, khiến mấy đứa há hốc mồm, nửa tin nửa ngờ.
Thể dục ủy viên lực lưỡng chen lên, hạ giọng hóng: "Thôi đi, đừng lừa bọn này nữa. Nhất định cậu với Giang Tự Tản có quan hệ gì đó. Cô ấy vừa rồi còn công khai bênh cậu, cô ấy xưa nay chưa từng quản chuyện bao giờ! Cậu cũng họ Giang, chắc chắn là cùng một nhà chứ gì?"
Bị bao vây truy hỏi, Giang Dật bất đắc dĩ nhún vai: "Thật sự không có quan hệ gì. Chúng tôi không quen thân. Có lẽ cô ấy chỉ nhất thời thấy bất bình, nên mới ra tay giúp thôi?"
Có bạn nhỏ giọng phản bác: "Xạo quá, đã bảo không quen, thế hôm trước trong giờ thể dục sao Giang Tự Tản còn mang nước cho cậu? Tôi tận mắt thấy đấy..."
"Đúng đó, nhiều người thấy mà."
Cả đám nhao nhao "tố cáo", làm Giang Dật nhức đầu muốn nổ tung. Cô thật không ngờ, đám nữ sinh cấp ba này năng lượng dồi dào thế, tám chuyện hăng hái thế.
Giang Dật ngẫm lại, có lẽ do Giang Tự Tản quá nổi tiếng, bất cứ ai dính tới cô ấy đều thành tâm điểm bàn tán.
Cô thở dài, rất nghiêm túc nói: "Bọn tôi thật sự không quen thân. Tôi thề có trời chứng giám."
Giang Dật cũng theo tầm mắt mọi người, khẽ ngẩng lên, liền chạm ngay hình bóng Giang Tự Tản đứng nơi ngưỡng cửa, đồng tử cô co rút mạnh.
Gì đây? Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới?
Giang Tự Tản đứng nghịch sáng, ánh mắt thẳng rơi lên người cô. Không hiểu sao Giang Dật lại thấy quanh thân cô ta dường như phủ một lớp hào quang lấp lánh, chói lọi đến mức khiến người ta không nhịn được phải nheo mắt lại.
Đúng là hào quang nữ chính! Giang Dật thầm mắng, rồi khe khẽ đong đưa ghế, ngả lùi thêm một chút.
Vốn ồn ào náo nhiệt, giờ lớp học lặng im. Giang Tự Tản nhìn cô, mím môi cất giọng: "Giang Dật..."
Giang Dật đoán không ra ý đồ, nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì?"
Giang Tự Tản liếc quanh những bạn vây bên cô, khựng một thoáng rồi nói: "Cậu có thể ra ngoài một chút không?"
Giang Dật cảnh giác kéo ghế lùi nửa bước, căng thẳng hỏi: "Ra ngoài làm gì?"
Đám bạn lập tức đưa ánh mắt ám muội qua lại giữa hai người, toát ra mùi tám chuyện nồng nặc. Giang Tự Tản thấy rõ, khẽ thở dài: "Ra đây một lát."
Giang Dật thì cực kỳ phản cảm chuyện phải ở cùng một chỗ với Giang Tự Tản. Cô hắng giọng, ra vẻ đứng đắn: "Có gì không nói được ngay ở đây sao?"
Cách hành xử lạnh nhạt ấy khiến cô lớp trưởng bên cạnh chịu không nổi, bèn đưa tay huých cô một cái.
Giang Dật quay lại, liếc lớp trưởng.
Lớp trưởng khẽ ho một tiếng, ghé sát tai cô khuyên nhủ: "Đi đi mà, người ta Giang Tự Tản còn đích thân tới tìm cậu..."
Không chỉ lớp trưởng, cả đám đều bắn ánh mắt "hận sắt không thành thép" sang Giang Dật: "Đi mau, Giang Dật, đi mau đi..."
Trong mắt họ, chẳng khác nào vừa tận mắt chứng kiến đôi tình nhân nhỏ hội ngộ, ai nấy hứng khởi ngồi hóng.
Giang Dật cố tình không nghe, thẳng thừng nhìn Giang Tự Tản, mặt viết rõ hai chữ "không thèm".
Không hiểu sao, Giang Tự Tản lại thấy trên gương mặt ấy như khắc chữ "dỗi hờn". Cô khẽ thở dài, bình tĩnh nói: "Mẹ tôi bảo... tối nay tôi về cùng cậu."
Giang Dật gật đầu: "Ừm... nhưng sau giờ học tôi phải lên văn phòng giải trình chuyện hôm nay, nên tối nay cậu cứ về trước."
Nghĩ ngợi một chút, cô bổ sung: "Tôi sẽ bảo chị Tần đợi cậu ở cổng trường."
Giang Tự Tản khựng lại, dưới ánh nhìn nóng rực của bao người, chỉ đành gật đầu. Rồi như nhớ ra, lại hỏi thêm một câu: "Hôm nay... tại sao cậu lại đánh nhau?"
Trong lòng Giang Dật chửi thầm: Chúng ta chẳng thân thiết gì mà, sao hỏi lắm thế.
1
0
1 tuần trước
22 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
