Chương 212
Yêu khí linh đan
Ý tưởng này đã quanh quẩn trong đầu hắn một thời gian rồi, thậm chí hắn còn lén giao dịch với bên phía trận doanh đối diện của yêu tộc để mua một ít yêu khí linh dịch. Thứ này giống với chân khí linh dịch mà võ giả nhân tộc ngưng luyện ra, chỉ khác là độ trân quý của nó còn cao hơn cả chân khí linh dịch bởi lẽ chỉ có yêu tộc đã hóa nhân hình mới có thể ngưng luyện ra được. Cũng may yêu tộc thích nhất đan dược do nhân tộc luyện chế, mà hắn lại là kẻ có khả năng luyện chế đan dược với hiệu suất cực kỳ cao và số lượng lớn. Mấy ngày trước hắn có đổi được hơn năm mươi giọt yêu khí linh dịch, chỉ là còn chưa kịp làm gì thì đã bị đám người của Bạch Hạc tông tới tập kích, kết quả là lại lưu lạc đến tận nơi này. Thế nhưng như vậy cũng không phải không có chỗ tốt. Vốn dĩ hắn còn rất đau đầu về việc luyện chế đan dược cho yêu tu bởi vì các loại dược liệu cần thiết đa số đã tuyệt chủng, bây giờ hắn lại thu hoạch được một dược viên từ thời thượng cổ, vấn đề đó liền được giải quyết. Hai tay hắn lướt qua không gian trữ vật, một đống dược liệu liền hiện ra trước mặt, bị hắn ném lên bắt đầu tinh luyện.
Đan phương luyện chế đã được hắn nghiên cứu rất tỉ mỉ, bây giờ chỉ cần bắt tay vào thực hành thôi. Thế nhưng việc luyện chế đan phương mới cũng không phải chuyện dễ dàng gì, càng huống hồ Lạc Long còn chưa từng sử dụng một số loại dược liệu trong đó, rất khó tránh khỏi sai sót. Kết quả không có gì đáng kinh ngạc, lần đầu tiên luyện đan của hắn đã thất bại. Mặc dù có chút tiếc rẻ một giọt yêu khí linh dịch nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, hắn đành phải bắt tay luyện lò đan thứ hai. Lần này hắn đã tương đối quen thuộc với đan phương rồi, vì vậy đã luyện chế thành công, đan thành ba viên. Tiếp tục luyện chế, tốc độ và độ chính xác trong từng thao tác của hắn ngày càng nhanh, lần thứ ba luyện thành sáu viên đan dược, từ lần thứ tư trở đi thì đều luyện ra chín viên đan dược. Mất gần một ngày trời hắn mới hoàn thành luyện chế ra hơn năm mươi lô yêu khí linh đan hạ phẩm, phẩm chất thì không cần nói cũng biết, đương nhiên là loại tốt nhất. Nếu như là đan sư thông thường thì sau khi luyện đan gần một ngày trời chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái hư thoát lực, riêng với Lạc Long thì chuyện này không thể nào diễn ra được. Chỉ riêng chân khí trong người hắn đã dồi dào đến không tưởng, ấy là còn chưa kể hắn còn có rất nhiều tinh hạch dự phòng.
Đứng dậy vươn vai một cái, hít một hơi thật sâu, kìm nén ngọn lửa kích động trong lòng, hắn bắt đầu lấy một viên yêu khí linh đan từ trong không ra trữ vật ra ngoài. Cầm viên đan dược trên tay, hắn không do dự mà bỏ nó vào miệng rồi nuốt xuống. Đan dược đi vào cơ thể, ngay khi nó tan ra trong người Lạc Long thì hắn liền có một cảm giác thân thể đang không ngừng bành trướng. Lực lượng mà yêu khí linh đan phát tán ra quả thực quá khổng lồ, hơn nữa còn chứa tính cuồng dã bạo lệ. Nếu đổi lại là bất cứ tu sĩ nhân tộc khí động cảnh nào khác thì đã sớm bạo thể từ lâu, chỉ có điều Lạc Long lại chỉ thấy hơi khó chịu một chút, không có gì nghiêm trọng cả. Dược lực của đan dược chui vào từng ngóc ngách trong cơ thể hắn, cố gắng phá tan mọi thứ cản đường của nó. Dược lực này như một con dã thú chạy loạn trong cơ thể hắn, cố gắng phá phách trong vô vọng. Huyết nhục, kinh mạch và xương cốt của Lạc Long kiến cố tới mức có thể dễ dàng kháng cự lại lực phá hoại kia. Lạc Long ngồi xuống, vận chuyển công pháp của bản thân, tiêu thụ dược lực của đan dược.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng chân khí trong cơ thể của hắn cùng với yêu khí đang không ngừng tranh đấu lẫn nhau. Thông thường mà nói thì yêu khí bá đạo hơn chân khí của tu sĩ nhân tộc rất nhiều, chỉ là một viên yêu khí chân đan thì còn kém xa chân khí dồi dào trong cơ thể hắn. Yêu khí bị chân khí thuần hóa rồi hấp thụ, lại đồng thời khiến cho chân khí của Lạc Long càng trở nên mạnh mẽ, bá đạo hơn.
Lạc Long liên tục luyện hóa đan dược rồi tu luyện, chỉ khi ăn uống và nghỉ ngơi thì hắn mới dừng việc này lại. Đôi khi thân thể hắn đạt tới cực hạn, cần thời gian để tiêu thụ hết dược lực thì hắn sẽ đi luyện kiếm, tiện thể giải phóng năng lượng cơ thể luôn. Trong thời gian này có rất nhiều tên yêu tộc cấp bậc yêu soái lặng lẽ theo dõi hắn theo chỉ thị của Hoàng Nguyệt, chỉ là hành động của hắn không có gì đặc biệt, cũng không gây sự chú ý. Hơn bốn mươi ngày sau, khi hắn vừa mới tiêu thụ hết số yêu khí linh đan, còn đang đau đầu không biết làm sao để kiếm thêm yêu khí linh dịch để luyện đan thì Hoàng Nguyệt đã đến tìm hắn.
Hôm nay đã là ngày thứ bốn mươi chín kể từ ngày nàng nhận đan dược từ chỗ của Lạc Long, cũng là ngày mà nàng ta dùng hết số đan dược mà hắn đưa cho nàng. Đan dược mà hắn cho nàng uống khiến nàng chịu rất nhiều đau đớn thể xác nhưng lại làm giảm tác dụng của thất thải độc trong người nàng. Sau hơn một tháng sử dụng đan dược của Lạc Long, nàng ta đã hoàn toàn tin tưởng hắn có thể chữa khỏi độc trong người nàng.
-Xin chào!
Khi tới gặp hắn Hoàng Nguyệt chậm rãi bay về hướng hắn, cũng không có tới một cách đột ngột như những lần trước. Trên miệng nàng ta treo một nụ cười mỉm, kết hợp với dung nhan tuyệt mỹ cùng với khí chất nhẹ nhàng khác xa thường ngày càng khiến người nhìn rung động. Khi tới trước mặt hắn nàng còn chủ động lên tiếng chào, thanh âm vũ mỵ thành thục, lại mang theo chút vẻ dịu dàng.
-Yêu vương đại nhân thấy trong người như thế nào rồi?
Lạc Long tỏ ra tương đối ngạc nhiên với sự thay đổi của nàng ta, lời nói vẫn một mực cẩn trọng, không vì nàng ta thân thiện mà buông lỏng cảnh giác. Hoàng Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, dùng mị nhãn liếc nhìn về phía hắn mà nói:
-Ta cũng đâu có làm gì ngươi, ngươi đâu cần khẩn trương như vậy.
-Ha ha, yêu vương nói đùa rồi, ta đâu có khẩn trương.
Lạc Long nghe thế chỉ biết cười trừ.
-Số đan dược ngươi cho ta lúc trước đúng là có hiệu quả rất tốt, hôm nay ta tới một là để hỏi thăm sức khỏe của ngươi, hai là muốn nhờ ngươi luyện chế thêm một chút giải độc đan.
Giọng điệu của nàng cực kỳ mềm mỏng, trong lời nói cũng biểu thị rõ thái độ của nàng, không phải đang ra lệnh mà là đang nhờ vả Lạc Long.
-Ta đã sớm chuẩn bị thêm giải độc đan rồi. Lần này số lượng tăng gấp đôi, yêu vương sẽ không cần phải thường xuyên tới gặp ta nữa.
Lạc Long lấy hai bình ngọc từ trong không gian giới chỉ đưa cho nàng, bên trong mỗi bình ngọc có chứa bảy viên đan dược.
-Sao có thể nói như vậy chứ, ta còn rất muốn tới gặp ngươi mà.
Hoàng Nguyệt nhận lấy đan dược, lại mỉm cười nhìn hắn nói.
-Yêu vương đại nhân muốn gặp ta làm gì chứ, ta chỉ là một tên nhân loại nho nhỏ mà thôi.
Lạc Long cười khổ, ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
-Ta nói thật, đi theo ta đi!
Đột nhiên nàng ta cầm tay kéo Lạc Long bay đi về một hướng. Hành động này của nàng khiến hắn cả kinh, vội lên tiếng hỏi:
-Chúng ta đi đâu vậy?
-Tới nơi ngươi sẽ biết.
Nàng ta kéo hắn bay đi một đoạn đường rất xa. Dùng tốc độ của cường giả yêu vương thì nhanh hơn tốc độ bay của Lạc Long rất nhiều, vì vậy suốt đoạn đường đi hắn đều bị người ta kéo đi. Cho dù nhục thân của hắn rất cường hãn nhưng tốc độ của nàng ta quả thực quá nhanh, khiến cho hắn đau đớn không thôi, mồ hôi trên trán liên tục chảy xuống.
-Tới rồi.
Đột nhiên Hoàng Nguyệt dừng lại, cùng với Lạc Long đáp xuống mặt đất. Đầu tóc của Lạc Long lúc này đang rối bời, hắn vội nắn nắn lại bả vai, ra vẻ cực kỳ đau đớn. Kỳ thực đau đớn là thật, chỉ là hắn đang làm quá phản ứng của mình lên thôi. Thế nhưng Hoàng Nguyệt lại không quan tâm tới hắn, hai mắt nàng ta chỉ nhìn về một hướng. Lạc Long không hiểu chuyện gì cũng quay lưng lại, nhìn theo hướng mà nàng ta đang nhìn. Chỉ thấy trước mặt hai người là một cánh đồng hoa màu tím rực rỡ cực kỳ bắt mắt. Tử tam hoa, một loại thảo dược tôn cấp, có hình dạng giống như hoa cúc nhưng chỉ có ba lá, mỗi một lá lại rất to và dài, nghe thì có vẻ không đẹp nhưng kỳ thực lại rất bắt mắt. Nơi này có một mảnh đất lớn trồng toàn là tử tam hoa, khiến cho bất cứ ai gặp phải cũng sẽ bị xung kích thị giác mạnh mẽ. Hoàng Nguyệt đứng bên cạnh Lạc Long, mái tóc dài màu vàng ánh kim tung bay trong gió, đôi mắt phượng của nàng lặng lẽ nhìn hắn mang theo phong vị không nói nên lời. Bình thường đều là nam tử dẫn nữ tử đi ngắm hoa, bây giờ lại có một nữ tử dẫn mình đi, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ, trong lòng Lạc Long lúc này đang dần có những suy nghĩ khác lạ.
-Có đẹp không?
Hoàng Nguyệt mở miệng cất tiếng hỏi:
-Đẹp lắm!
Lạc Long đứng ngây ra đó nhìn nàng mà trả lời, không biết là đang khen hoa đẹp hay khen người đẹp nữa.
-Thế giới này có nhiều nơi rất đẹp, giống như nơi này vậy. Đây là nhà của ta, ta có cảm tình rất lớn với nó, vì vậy ta không muốn có kẻ khác tới đây làm hại nó, hi vọng ngươi có thể hiểu được suy nghĩ của ta.
Hắn không hiểu lắm lời của nàng là có ý gì bèn hỏi lại:
-Yêu vương nói lời này là có ý gì?
Nàng ta cũng không có nổi nóng mà kiên nhẫn đáp:
-Mặc dù yêu tộc chúng ta sinh sống ở đây không biết bao nhiêu vạn năm rồi, những kẻ đầu tiên tới đây đã sớm biến thành cát bụi rồi nhưng bản chất của thế giới này vẫn được mỗi người trong số chúng ta khắc ghi trong tâm khảm. Năm đó cường giả nhân tộc mở ra phương thế giới này, yêu tộc chúng ta bị nhốt ở đây chỉ như một đám gia súc của bọn hắn mà thôi. Nếu như một ngày nào đó có nhân tộc tiến tới nơi này thì cũng là lúc chúng ta bị tước đoạt đi sự tự do, thậm chí là mạng sống của mình.
8
0
6 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
