TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 185
Người của Bạch Hạc tông

Tên chủ quản kia liên tục giải thích nhưng lúc này Diêm Thanh đã bị Lạc Long kích động, căn bản không nghe lọt lỗ tai một lời nào. Lạc Long ở một bên thì cười trộm. Quả nhiên vị Diêm thống lĩnh này giống như lời người đời nói, là một người công chính liêm minh, tu vi cao cường nhưng đầu óc có chút đơn giản. Ngay lúc mà Diêm Thanh định đánh một chưởng giết chết tên chủ quản kia tại chỗ thì Tôn Tường vội lên tiếng can ngăn:

-Thống lĩnh, xin hãy dừng tay! Đây chỉ là lời nói một phía của tên tiểu tử kia, chưa điều tra kỹ thì không thể kết luận được.

Diêm Thanh thấy lời này cũng có lý nên cũng thả tên chủ quản kia xuống. Hắn lấy lại bình tĩnh rồi quay qua chất vấn Tôn Tường:

-Nhân chứng vật chứng rõ ràng, ngươi còn muốn nói gì? Không lẽ đệ tử của Bạch Hạc tông các ngươi có thể tùy ý phá vỡ quy củ của quân doanh hay sao?

-Bạch Hạc tông sao?

Hai mắt của Lạc Long bắn ra tinh quang. Bạch Hạc tông là một tông môn nhất lưu ở đế đô, quan trọng hơn là bọn hắn cũng là một trong những thế lực tham gia vào sự kiện diệt môn của Lạc Thần tông năm đó. Tôn Tường vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà nói:

-Ta và mấy vị huynh đệ ở đây có thể làm chứng cho Cát Lợi, hắn vốn đã định làm thủ tục báo danh cho bốn người này, vậy mà tên tiểu tử kia lại ra tay đánh người. Nếu như trách tội thì phải trách bọn hắn mới đúng.

Ba người võ giả kia lập tức lộ vẻ giận giữ. Tên Tôn Tường này đúng là nói dối không chớp mắt, chuyên đi đặt điều hại người mà.

-Ha ha, nếu đã muốn báo danh cho chúng ta thì tại sao hắn lại thu nhiều hơn một trăm thượng phẩm linh tệ chứ?

Diêm Thanh nghe lời của Tôn Tường vừa mới hòa hoãn lại một chút thì lại trợn mắt lên. Trong quân doanh có hai đại tội, một là đào ngũ, phản bội, hai chính là tham ô.

-Không … không phải … các ngươi rõ ràng đã nói rằng lần đầu gặp nên muốn hiếu kính ta mà. Tại sao lại đổi thành ta muốn tham ô tiền của các ngươi chứ?

Tên chủ quản gọi là Cát Lợi kia thấy sự việc có chuyển cơ thì tỏ vẻ oan ức mà nói. Để giữ được cái mạng nhỏ của mình nên hắn đã diễn vô cùng chân thật. Diêm Thanh thấy cả hai bên đều có lý thì muốn nổ cả đầu, hắn thật không có một chút tâm cơ nào. Hai bên còn đang trong thế giằng co thì từ phía xa lại có tiếng cười sang sảng vọng lại.

-Ha ha, mấy tên điêu dân này thật to gan, dám buông lời bịa đặt hãm hại quân binh của Huyết Sát thành ta.

Một nữ tử mặc kim giáp từ trong quân doanh bước ra, tiến về phía bọn họ. Nữ tử này nhan sắc cũng không tệ, có điều khuôn mặt hiện lên vẻ cay nghiệt, khiến người nhìn không có thiện cảm lắm. Nàng ta cũng là một võ giả khí tuyền cảnh, nghe giọng điệu thì chắc là cùng một bọn với đám Tôn Tường. Lạc Long có thể cảm giác được công pháp tu luyện của nàng ta là một môn công pháp bất truyền của Bạch Hạc tông.

-Thống lĩnh, vừa rồi ta ở gần nơi này, cũng đã chứng kiến hết thảy mọi chuyện. Bốn kẻ này rõ ràng muốn đặt điều hãm hại Cát Lợi, chắc chắn là tới đây để kiếm một chút chỗ tốt từ Bạch Hạc tông chúng ta.

Động tĩnh nơi này đã kinh động tới không ít người, liên tục có binh lính chạy tới xem náo nhiệt. Lúc này tại tràng có không ít võ giả mặc kim giáp, theo Lạc Long cảm nhận được thì đa số đều là cường giả khí tuyền cảnh sơ kỳ.

-Thật không ngờ Bạch Hạc tông là tông môn nhất lưu mà lại có loại môn đồ như thế này. Cường giả khí tuyền cảnh nhưng có thể bịa đặt hay đến như vậy, vừa mới xuất hiện liền đổi trắng thay đen. Anh danh của một tông môn lại bị mấy kẻ ngu xuẩn hủy hoại, đúng là nực cười, ha ha ha.

Lạc Long thấy nữ tướng kia nói lời bịa đặt thì cười lớn, không nể nang gì mà lên tiếng chế giễu mấy người các nàng. Nữ tử kia trừng mắt quát lớn:

-Tiểu tạp chủng ở đâu ra lại dám nhục mạ bản phu trưởng như vậy!

Trong tiếng quát của nàng còn mang theo một tia uy áp linh hồn, ba người bên cạnh Lạc Long lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Thế nhưng Lạc Long đứng trước bốn người lại như không có chuyện gì, vẫn nở một nụ cười lạnh lùng nhìn nàng. Kim giáp nữ tử có chút bất ngờ nhưng ngay lập tức lại vung tay phải lên đánh một cái tát. Nàng ta cũng không tới bên cạnh người Lạc Long nhưng cái tát kia lại mang theo chân khí của cường giả khí tuyền cảnh, hóa thành hư ảnh một bàn tay bay thằng vào má phải của Lạc Long.

-Bốp!

Diêm Thanh phất tay một cái đập nát hư ảnh bàn tay kia. Hắn lạnh lùng lên tiếng:

-Hừ, Tôn Na Ân, ngươi bênh vực người của mình, lại tùy tiện xuất thủ với người khác. Chẳng lẽ ngươi muốn người ngoài nghĩ rằng tướng lĩnh của quân doanh đều là những kẻ không nói đạo lý hay sao? Chẳng lẽ ngươi muốn hủy hoại danh tiếng của hoàng thất chúng ta?

Thực ra Diêm Thanh đã sớm không vừa mắt với mấy tên đệ tử tông môn này rồi. Bản thân hắn cũng biết những kẻ kia chuyên làm ra những trò như tham ô tiền của quân doanh, chỉ là hắn phải xử lý rất nhiều sự vụ, lại phải lo chuyện tu luyện của bản thân nên không thể thời thời khắc khắc đi giám sát bọn hắn được.

-Thống lĩnh, không phải ta vừa mới nói rồi sao? Vừa rồi khi sự việc xảy ra thì ta cũng ở gần đây, cũng đã chứng kiến hết thảy. Tiểu súc sinh kia đám đặt điều hãm hại Cái Lợi, lại buông lời nhục mạ ta, chẳng lẽ ta còn phải nhịn hắn?

-Ngươi nói hay lắm, trên đời này có chuyện trùng hợp đến như vậy sao? Ta thấy ngươi chẳng qua là muốn bênh vực cho đệ tử của Bạch Hạc tông các ngươi nên mới nói dối mà thôi. Vốn ta còn thắc mắc tại sao một tên luyện khí cảnh lại dám hoành hành ngang ngược trong quân doanh tới như vậy, hóa ra là có một kẻ cẩu trưởng bối che chở. Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà, hạng người như các ngươi không xứng làm đệ tử của Bạch Hạc tông.

-Ngươi …

Kim giáp nữ tử nén giận ra tay, lại đánh một cái tát nữa về phía Lạc Long. Có điều một cái tát này lại bị Diêm Thanh ngăn lại.

-Thống lĩnh, ngươi ...

Ba một tiếng, Diêm Thanh giơ tay xuất thủ tát nàng ta một cái khiến nàng quay cuồng, trong miệng có máu tươi rỉ ra.

-Khốn kiếp, lão tử không cho ngươi tùy tiện ra tay mà ngươi hết lần này tới lần khác lại làm trái. Chẳng lẽ trong mắt ngươi không có thống lĩnh là ta hay sao?

Diêm Thanh quát lạnh khiến Tôn Na Ân phải câm miệng. Thường ngày ả ta rất nghe lời, hành sự cũng đúng mực nên hắn không thể bắt bẻ được. Vậy mà hôm nay ả ta lại bị Lạc Long kích động mà làm trái lời hắn, do đó hắn mới có thể ra tay. Một cái tát này khiến Diêm Thanh cảm thấy rất thoải mái. Có câu đánh người không đánh mặt, Diêm Thanh lại cứ thích đánh mặt, hơn nữa đối phương còn là một nữ tử điêu ngoa mà hắn rất ghét. Một cái tát này thật là sảng khoái mà.

-Tiểu huynh đệ, ta thấy chuyện hôm nay cho dù có bao nhiêu nhân chứng cũng chỉ là nói miệng mà thôi, chi bằng mỗi bên lùi một bước, ta sẽ bắt tên chủ quản kia trả lại toàn bộ linh tệ cho các ngươi, sau đó làm thủ tục báo danh cho các ngươi, các ngươi thấy sao?

Diêm Thanh dùng một giọng điệu mềm mỏng mà nói chuyện với Lạc Long. Có điều Lạc Long lại giữ thái độ vô cùng cứng rắn, chắp tay với hắn mà đáp:

-Diêm thống lĩnh, chúng ta thấy sao vốn không quan trọng, quan trọng là tôn nghiêm của quân doanh bị mấy kẻ kia làm tổn hại nghiêm trọng, nếu không giải quyết thỏa đáng thì sau này sẽ có không ít người đàm tiếu chuyện ngày hôm nay.

-Hừ, tiểu súc sinh, ngươi dám đặt chuyện hãm hại tướng sĩ của quân doanh, chúng ta đã không tính toán với ngươi thì thôi, vậy mà ngươi lại được nước làm tới. Ngươi có biết vu khống tướng sĩ của quân doanh là tội gì hay không?

Tôn Na Ân hừ lạnh nói, chỉ là lần này nàng cũng không dám động thủ nữa.

-Ta vu khống các ngươi? Nếu như ta có thể lấy ra bằng chứng chứng minh tên chủ quản kia cậy thế cướp đoạt tiền tài của chúng ta thì ngươi định làm thế nào?

-Hừ, nếu ngươi có thể lấy ra bằng chứng thì bản phu trưởng sẽ đền lại cho ngươi năm trăm vạn thượng phẩm linh tệ.

Nàng ta lộ vẻ kiêu căng mà đáp. Quả thực vừa rồi nàng thực sự có mặt ở gần đây, cũng đã chứng kiến hết tất cả, đương nhiên cũng biết Lạc Long không có chứng cứ gì cả. Nàng khẳng định tên tiểu tử kia chỉ đang ra vẻ để dọa nạt nàng mà thôi.

-Nhưng đổi lại nếu ngươi không mang được bằng chứng ra đây thì ngươi chính là kẻ vu khống quân binh của Huyết Sát thành ta, phải xử lý theo quy định trong quân doanh.

-Được.

Lạc Long quét mắt bốn phía, chắp tay với những vị tướng sĩ xung quanh nói:

-Các vị, chuyện này xin các vị hãy làm chứng cho chúng ta.

Tôn Na Ân nhíu nhíu mày, chẳng lẽ tiểu tử kia thực sự có thể lôi ra được cái gọi là bằng chứng hay sao? Có điều bây giờ người làm chứng cho việc hai người đánh cược nhiều như vậy, nàng ta có muốn nuốt lời cũng không thể. Chỉ thấy Lạc Long nở một nụ cười lạnh, lấy từ trong không gian giới chỉ ra một miếng ngọc bích hình lục giác cỡ ba ngón tay, toàn thân có màu đen tuyền.

15

0

6 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.