0 chữ
Chương 76
Chương 76
Trình Úc đang lướt weibo, ngẩng đầu lên đã thấy Lâm An Lan bước tới.
Cậu mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng toát lên sự non nớt, và cậu dường như đang toát ra tuổi thanh xuân của thời trung học.
Trình Úc không nhịn được nhìn chằm chằm vào Lâm An Lan đến tận khi cậu bước đến bên cạnh vẫn không dời tầm mắt.
“Thế nào?” Lâm An Lan hỏi anh: “Có phải rất ra dáng không?”
Trình Úc gật đầu đứng lên nhìn cậu chăm chú: “Rất đẹp, rất hợp với em.”
“Vậy em đi tìm đạo diễn Trương đây.” Lâm An Lan cười nói.
Nói xong cậu đi về phía đạo diễn Trương.
Trình ÚC lặng lẽ đưa mắt nhìn theo cậu không có cách nào dời tầm mắt đi.
Anh cầm điện thoại di động lên, chụp lại bóng lưng vừa rất giống nhưng đồng thời cũng không giống như trong trí nhớ anh của Lâm An Lan.
Cảnh quay của Lâm An Lan sáng nay rất đơn giản và cũng là cảnh quay duy nhất của cậu, đó chính là biểu hiện của Cố Thư Vũ ở trường học.
Cậu ghi hình rất nhanh, sau khi quay xong thì học sinh cũng bắt đầu đông lên, đoàn phim di chuyển đến địa điểm quay tiếp theo.
Địa điểm quay lần này là một căn nhà gỗ.
Căn nhà rất nhỏ, diễn viên Tần Xuân Vinh đóng vai mẹ của Cảnh Hoán đang nằm trên giường.
Trình Úc đóng vai Cảnh Hoán đang cúi đầu xem một quyển sách về sửa xe.
Điện thoại di động của Cảnh Hoán đột nhiên reo lên, anh vừa lật sách vừa lấy điện thoại di động trong túi ra, không ngờ lại chạm được mảnh giấy Cố Thư Vũ đưa.
Cảnh Hoán lấy ra xem, cuối cùng ném mảnh giấy vào ống đựng bút trên bàn cùng mấy cây bút mực khác trong góc.
Anh nhận điện thoại, lại nghe thấy tiếng ho khan của mẹ nên chỉ nói vài câu với người bên kia điện thoại rồi vội vàng cúp máy.
Cảnh Hoán rót nước đưa cho mẹ mình: “Sao mẹ vẫn chưa hết bệnh vậy nè?”
Anh mang thuốc mình vừa mua được mấy ngày trước đưa cho mẹ, dặn: “Mẹ nhớ uống thuốc đúng giờ đó.”
“Mẹ nhớ rồi.” Mẹ Cảnh Hoán mỉm cười nhận lấy, uống thuốc xong rồi lại nằm xuống.
Cảnh Hoán nhìn khuôn mặt trắng bệch của bà, cảm thấy bệnh tình của mẹ mình không tốt lên một chút nào, anh định mấy ngày nữa nếu bệnh tình vẫn không tốt lên thì sẽ đưa bà đến bệnh viện.
Cảnh Hoán rót thêm một chén nước nóng cho mẹ mình rồi mới ngồi vào bàn tiếp tục đọc sách.
Lúc Trình Úc diễn xong thì trời cũng đã gần tối.
Đạo diễn Trương cho anh nghỉ ngơi một chút trước khi chuyển sang cảnh quay khác.
Trình Úc gật đầu nhìn Lâm An Lan đang đứng gần đó rồi nhấc chân đi về phía cậu.
Nhưng anh mới đi được hai bước đã ngạc nhiên dừng lại.
Tưởng Húc đang đứng bên cạnh Lâm An Lan.
Trình Úc không khỏi cau mày, sao cậu ta lại đến đây?
Rồi anh như sực nhớ ra việc gì đó lại nhấc chân nhanh chóng bước tới.
Cậu mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng toát lên sự non nớt, và cậu dường như đang toát ra tuổi thanh xuân của thời trung học.
Trình Úc không nhịn được nhìn chằm chằm vào Lâm An Lan đến tận khi cậu bước đến bên cạnh vẫn không dời tầm mắt.
“Thế nào?” Lâm An Lan hỏi anh: “Có phải rất ra dáng không?”
Trình Úc gật đầu đứng lên nhìn cậu chăm chú: “Rất đẹp, rất hợp với em.”
“Vậy em đi tìm đạo diễn Trương đây.” Lâm An Lan cười nói.
Nói xong cậu đi về phía đạo diễn Trương.
Trình ÚC lặng lẽ đưa mắt nhìn theo cậu không có cách nào dời tầm mắt đi.
Anh cầm điện thoại di động lên, chụp lại bóng lưng vừa rất giống nhưng đồng thời cũng không giống như trong trí nhớ anh của Lâm An Lan.
Cậu ghi hình rất nhanh, sau khi quay xong thì học sinh cũng bắt đầu đông lên, đoàn phim di chuyển đến địa điểm quay tiếp theo.
Địa điểm quay lần này là một căn nhà gỗ.
Căn nhà rất nhỏ, diễn viên Tần Xuân Vinh đóng vai mẹ của Cảnh Hoán đang nằm trên giường.
Trình Úc đóng vai Cảnh Hoán đang cúi đầu xem một quyển sách về sửa xe.
Điện thoại di động của Cảnh Hoán đột nhiên reo lên, anh vừa lật sách vừa lấy điện thoại di động trong túi ra, không ngờ lại chạm được mảnh giấy Cố Thư Vũ đưa.
Cảnh Hoán lấy ra xem, cuối cùng ném mảnh giấy vào ống đựng bút trên bàn cùng mấy cây bút mực khác trong góc.
Anh nhận điện thoại, lại nghe thấy tiếng ho khan của mẹ nên chỉ nói vài câu với người bên kia điện thoại rồi vội vàng cúp máy.
Anh mang thuốc mình vừa mua được mấy ngày trước đưa cho mẹ, dặn: “Mẹ nhớ uống thuốc đúng giờ đó.”
“Mẹ nhớ rồi.” Mẹ Cảnh Hoán mỉm cười nhận lấy, uống thuốc xong rồi lại nằm xuống.
Cảnh Hoán nhìn khuôn mặt trắng bệch của bà, cảm thấy bệnh tình của mẹ mình không tốt lên một chút nào, anh định mấy ngày nữa nếu bệnh tình vẫn không tốt lên thì sẽ đưa bà đến bệnh viện.
Cảnh Hoán rót thêm một chén nước nóng cho mẹ mình rồi mới ngồi vào bàn tiếp tục đọc sách.
Lúc Trình Úc diễn xong thì trời cũng đã gần tối.
Đạo diễn Trương cho anh nghỉ ngơi một chút trước khi chuyển sang cảnh quay khác.
Trình Úc gật đầu nhìn Lâm An Lan đang đứng gần đó rồi nhấc chân đi về phía cậu.
Nhưng anh mới đi được hai bước đã ngạc nhiên dừng lại.
Trình Úc không khỏi cau mày, sao cậu ta lại đến đây?
Rồi anh như sực nhớ ra việc gì đó lại nhấc chân nhanh chóng bước tới.
6
0
4 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
