TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Trình Úc nhìn ánh mắt u oán của Cameraman, vừa nhai kẹo vừa nói: “Đừng như vậy, chỉ là chúng tôi nói một số chuyện không thể phát sóng, nên đây cũng là vì chương trình mà thôi.”

Cameraman: [???] Rõ ràng biết không thể phát sóng mà các anh vẫn nói?!

Trình Úc cười híp mắt.

Lâm An Lan yên lặng cúi đầu mặc cho anh nói bậy, nhưng khi ánh mắt chạm đến túi đồ ăn vặt dưới hộc bàn thì nghĩ thầm lát nữa phải lấy hết kẹo mυ"ŧ ra giữ lại cho Trình Úc.

Dù sao thì bạn trai cậu có vẻ rất thích ăn kẹo mυ"ŧ.

Lý Vĩnh Tư vừa dạy xong tiết toán trở về, Lâm An Lan trò chuyện với cô về bài học, sau đó cầm ly nước và sách đi đến lớp học, bắt đầu dạy môn tiếng Anh.

Trình Úc không đi vào lớp cùng cậu mà đứng dựa vào tường, nhìn Lâm An Lan giơ tay viết mấy chữ cái ABCD lên bảng đen.

“Cậu ấy rất ra dáng một thầy giáo.” Trình Úc nói.

Nói xong còn cố ý quay qua hỏi Cameraman: “Đúng không?”

Cameraman cũng chỉ có thể phụ họa nói: “Ừm.”

“Còn rất đẹp trai.”

Cameraman: “Ừm.”

“Vậy chúng ta tiếp tục đứng nghe thêm hai phút nữa đi.”

Cameraman: [...]

Cameraman cảm thấy tinh lực của anh đúng thật là rất dồi dào, cái này cũng quá trọng tình nghĩa rồi, cũng may đã biết hai người họ là bạn học cũ, nếu không biết còn tưởng là bạn trai đấy!

Anh đã nhìn bao lâu rồi, vẫn còn nhìn!

Chương trình này có nên đổi tên thành [Chúng ta ngắm Lâm An Lan] không?

Nhưng Cameraman cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Sau đó Cameraman cùng Trình Úc lặng lẽ thưởng thức tư thế oai hùng của Lâm An Lan lúc giảng bài.

Chưa nói đến, Cameraman nói thầm, Lâm An Lan thật sự rất giống một thầy giáo, nhìn qua đã có cảm giác là một người được nuôi dưỡng tốt.

Ngoài ra còn rất đẹp trai.

Cameraman và Trình Úc cùng ngắm Lâm An Lan một hồi lâu rồi mới lưu luyến rời đi.

Trước khi đi Trình Úc còn làm động tác cố lên với Lâm An Lan, vừa đúng lúc Lâm An Lan quay qua thấy được, mỉm cười với anh.

Dịu dàng và ôn hoà như một cây xanh lúc xuân về, Trình Úc mỉm cười nhìn cậu, quay người đi đến bếp của trường học.

Lúc này Giản Nhã Đạt cũng từ cửa hàng mà Viên Nhạc làm việc vội vã trở về, Trần Anh Kiệt cũng từ vườn trái cây trở lại trường.

Dì Vương thuần thục để hai người đàn ông đi lấy nước, rửa đồ ăn, rửa nồi, rồi mới bắt đầu chuẩn bị làm cơm.

Giản Nhã Đạt đi lấy gạo mới kinh ngạc phát hiện ở đây không có nồi cơm điện.

“Như vậy thì làm sao nấu cơm được đây?” Cô buồn rầu nói.

“Nấu bằng cái này này.” Dì Vương chỉ vào cái nồi to trên bếp đất.

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.