0 chữ
Chương 3
Chương 3
Anh ta lại càng không thể biết rằng, khi Ôn Chi nhìn thấy những bằng chứng không thể chối cãi này, tất cả tủi hờn, phẫn nộ và tuyệt vọng trong lòng cô đều dâng trào trong phút chốc.
Từng giây phút một của những năm tháng đã qua như những thước phim quay chậm liên tục hiện lên trong đầu cô.
Khiến cô nhớ ra, dường như bất kể lúc nào, ở đâu, cô cũng đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Tống Chi xuất hiện trong cuộc sống của họ.
Khoảnh khắc biết được sự thật, hối hận và không cam lòng đan xen vào nhau...
Trong cơn căm phẫn tột độ, Ôn Chi đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó bất tỉnh nhân sự, được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Cứ như vậy, cơn xuất huyết não đột ngột ập tới đã cướp đi sinh mạng của cô.
...
“Chi Chi, em ngủ thêm một lát nữa đi, trưa nay anh làm xong việc sẽ về ăn cơm trưa cùng em.”
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai. Ôn Chi mơ màng, chậm rãi mở mắt, một khuôn mặt lạnh lùng mà tuấn tú bất ngờ đập vào mắt cô.
Nhìn kỹ lại, đó lại chính là Tư Cảnh Thành của năm mươi năm về trước!
Ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt vốn còn đang ngái ngủ của Ôn Chi đột nhiên bùng lên ngọn lửa thù hận mãnh liệt.
Cô thật sự không hiểu nổi, tại sao cô đã chết rồi mà trước lúc lâm chung lại một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ thời trẻ của Tư Cảnh Thành?
Theo phản xạ, Ôn Chi đưa hai tay lên, chỉ thấy đôi bàn tay ấy trắng nõn như tuyết, mười ngón tay thon dài, tròn trịa như ngọc.
Đôi tay xinh đẹp này chính là đôi tay của cô lúc còn trẻ! Hóa ra... Cô đã trọng sinh rồi!
Vừa rồi Tư Cảnh Thành nói hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cô, trong lòng Ôn Chi không khỏi dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Ông trời đã cho cô cơ hội sống lại một lần, nhưng tại sao lại đưa cô quay về năm thứ hai sau khi gả cho Tư Cảnh Thành chứ?
Trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, cô đã từng khổ sở cầu xin ông trời, nguyện cho kiếp sau hai người họ vĩnh viễn đừng gặp lại.
Thế nhưng bây giờ, số phận lại trêu ngươi đến vậy, không chỉ cho cô cơ hội trọng sinh, mà còn vào một thời điểm khó xử thế này, cô đã trở thành vợ của Tư Cảnh Thành rồi.
Nếu có thể lựa chọn, cô thà trọng sinh về năm mười bảy tuổi, khi cô còn chưa quen biết Tư Cảnh Thành.
Tư Cảnh Thành vươn những ngón tay thon dài ấm áp, dịu dàng sờ lên vầng trán trơn nhẵn của Ôn Chi, khẽ thì thầm: “Ừm... Không còn sốt nữa rồi!”
Thế nhưng, đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng “chát” giòn giã vang lên! Ôn Chi lại không chút nể nang mà tát thẳng một cái vào mặt Tư Cảnh Thành.
Tư Cảnh Thành không khỏi trợn tròn mắt, trong lòng đầy nghi hoặc và kinh ngạc.
Ôn Chi trước nay luôn dịu dàng, hiền thục, thấu tình đạt lý, sao hôm nay mới sáng sớm đã thay đổi như một người khác, nổi giận đùng đùng thế này?
Ngay lúc anh ta đang thầm nghĩ, đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập và vang dội.
Cốc cốc cốc!
“Cảnh Thành, em mau ra đây một lát.” Hóa ra là Tư Cảnh Dụ đang sốt ruột gọi ở ngoài cửa.
“Vâng, em ra ngay.” Tư Cảnh Thành vội vàng đáp lời, rồi liếc nhìn Ôn Chi với vẻ khó hiểu.
Chỉ thấy lúc này Ôn Chi mặt mày ngơ ngác, dường như cũng bị hành động vừa rồi của bản thân làm cho hoang mang.
Tư Cảnh Thành bất đắc dĩ lắc đầu, rồi ngồi phịch xuống mép giường, nhanh chóng thay giày.
Từng giây phút một của những năm tháng đã qua như những thước phim quay chậm liên tục hiện lên trong đầu cô.
Khiến cô nhớ ra, dường như bất kể lúc nào, ở đâu, cô cũng đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Tống Chi xuất hiện trong cuộc sống của họ.
Khoảnh khắc biết được sự thật, hối hận và không cam lòng đan xen vào nhau...
Trong cơn căm phẫn tột độ, Ôn Chi đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó bất tỉnh nhân sự, được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Cứ như vậy, cơn xuất huyết não đột ngột ập tới đã cướp đi sinh mạng của cô.
...
“Chi Chi, em ngủ thêm một lát nữa đi, trưa nay anh làm xong việc sẽ về ăn cơm trưa cùng em.”
Nhìn kỹ lại, đó lại chính là Tư Cảnh Thành của năm mươi năm về trước!
Ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt vốn còn đang ngái ngủ của Ôn Chi đột nhiên bùng lên ngọn lửa thù hận mãnh liệt.
Cô thật sự không hiểu nổi, tại sao cô đã chết rồi mà trước lúc lâm chung lại một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ thời trẻ của Tư Cảnh Thành?
Theo phản xạ, Ôn Chi đưa hai tay lên, chỉ thấy đôi bàn tay ấy trắng nõn như tuyết, mười ngón tay thon dài, tròn trịa như ngọc.
Đôi tay xinh đẹp này chính là đôi tay của cô lúc còn trẻ! Hóa ra... Cô đã trọng sinh rồi!
Vừa rồi Tư Cảnh Thành nói hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cô, trong lòng Ôn Chi không khỏi dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Trong khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, cô đã từng khổ sở cầu xin ông trời, nguyện cho kiếp sau hai người họ vĩnh viễn đừng gặp lại.
Thế nhưng bây giờ, số phận lại trêu ngươi đến vậy, không chỉ cho cô cơ hội trọng sinh, mà còn vào một thời điểm khó xử thế này, cô đã trở thành vợ của Tư Cảnh Thành rồi.
Nếu có thể lựa chọn, cô thà trọng sinh về năm mười bảy tuổi, khi cô còn chưa quen biết Tư Cảnh Thành.
Tư Cảnh Thành vươn những ngón tay thon dài ấm áp, dịu dàng sờ lên vầng trán trơn nhẵn của Ôn Chi, khẽ thì thầm: “Ừm... Không còn sốt nữa rồi!”
Thế nhưng, đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng “chát” giòn giã vang lên! Ôn Chi lại không chút nể nang mà tát thẳng một cái vào mặt Tư Cảnh Thành.
Ôn Chi trước nay luôn dịu dàng, hiền thục, thấu tình đạt lý, sao hôm nay mới sáng sớm đã thay đổi như một người khác, nổi giận đùng đùng thế này?
Ngay lúc anh ta đang thầm nghĩ, đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập và vang dội.
Cốc cốc cốc!
“Cảnh Thành, em mau ra đây một lát.” Hóa ra là Tư Cảnh Dụ đang sốt ruột gọi ở ngoài cửa.
“Vâng, em ra ngay.” Tư Cảnh Thành vội vàng đáp lời, rồi liếc nhìn Ôn Chi với vẻ khó hiểu.
Chỉ thấy lúc này Ôn Chi mặt mày ngơ ngác, dường như cũng bị hành động vừa rồi của bản thân làm cho hoang mang.
Tư Cảnh Thành bất đắc dĩ lắc đầu, rồi ngồi phịch xuống mép giường, nhanh chóng thay giày.
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
