TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 45

Rồi nhấc chân đi trước.

Buổi trưa cô ta sẽ đi tập luyện.

Trần Nhu nhìn sang Thôi Man: “Có thể nói cho tôi biết được chưa?”

Thôi Man giơ ngón cái: “Đỉnh của chóp đó em gái, ôi thật ra Phùng Lý với Trần Nhu rốt cuộc là thế nào tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà hiện tại mọi người đều ngầm hiểu là Phùng Lý đang theo đuổi Trần Nhu.”

Nhưng người thì đã mất rồi.

Thôi Man cũng thấy thật đáng tiếc, nỗi buồn của Phùng Lý tuy không rõ ràng, nhưng đối với tính cách của cô ta thì đó là một cú sốc rất lớn.

Trần Nhu cả người như bị sét đánh ngang tai, cứ như bị chẻ đôi vậy.

“Nhưng mà… tôi nghe nói Phùng Lý đang theo đuổi học bá lớp một mà?”

Thôi Man “ồ” một tiếng: “Nhưng chúng tôi vẫn luôn nghĩ đó là vỏ bọc thôi, ai mà chẳng biết Trần Nhu quý trọng tên đẹp trai kia nhất, Phùng Lý không lấy cái này làm cái cớ thì Trần Nhu thèm để ý cô ta à.”

Nói xong cô ta nở một nụ cười hả hê: “Buồn cười nhất là, tôi cá nhân cảm thấy nhé, ba người này, chắc là Phùng Lý và Chu Phong Tưởng đều thích Trần Nhu.”

Cô ta lại “ai” một tiếng: “Nhưng cũng có thể là giả, dù sao đời vốn vô thường mà.”

Trần Nhu cũng cảm thấy đời vốn vô thường.

Cái gì với cái gì vậy, Chu Phong Tưởng cái thằng nhóc này sao có thể thích cô chứ.

Phùng Lý chắc là bị ăn… à không, chắc bị điên rồi mới thích cô, bị Phùng Lý thích thì thảm quá.

À, nếu là thật thì có lẽ tôi mới chết không toàn thây?

Lần đầu tiên đi học với thân phận Khâu Mật, đối với Trần Nhu mà nói thật sự rất khổ sở.

Cảm giác chuyển thẳng từ ban văn sang ban tự nhiên mà không thể hối hận này khiến nội dung giáo viên giảng bài cứ như âm thanh ma quỷ xuyên óc, chỉ khiến người ta buồn ngủ.

Cô còn muốn lưu ban nữa, như vậy không phân ban có lẽ sẽ tốt hơn.

Còn Phùng Lý thì từ tiết thứ ba buổi chiều đã không còn ở trường, hai người ở bàn cuối cùng kia hình như cũng thường xuyên biến mất, mọi người trong lớp cũng không thấy lạ.

Trần Nhu nghĩ lại Phùng Lý trước kia cũng thế, trùm cúp học, trường cũng chẳng làm gì được cô ta.

Dù sao người này năng lực thể thao vượt trội, nếu Nam Đẩu có đi thi đấu thì nhất định phải có cô ta.

Một ngày buồn tẻ trôi qua cho đến buổi chiều, buổi tối cô theo Chu Uyên đi ăn cơm, không có Phùng Lý ở cạnh cảm thấy thần thanh khí sảng hẳn.

Còn Chu Uyên rất tò mò về mối quan hệ giữa cô và Phùng Lý, lúc ăn cơm còn hỏi rất nhiều câu hỏi, ví dụ như bố mẹ Phùng Lý có phải cũng rất lợi hại không.

Trần Nhu:…

“Không có, chú ấy mở tiệm sửa xe.”

Chu Uyên “ồ” một tiếng: “Tôi cứ tưởng sẽ có thân phận ẩn giấu gì đó.”

Cô bé mặt tròn cười lên trông rất đáng yêu, Trần Nhu và cô bé ăn cơm xong còn đi bộ một vòng quanh sân vận động, lúc hoàng hôn sân vận động vẫn còn khá nhiều người đang tập thể dục.

Đủ các môn thể thao, còn có một nhóm người cùng chạy bộ.

“Ôi, cảm giác trai đẹp ở trường mình chẳng được mấy mống.”

Chu Uyên còn ra tiệm tạp hóa pha một cốc trà sữa Hương Phiêu Phiêu, mùi khoai môn nồng nặc suýt làm Trần Nhu muốn ói, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt không đổi, tự nhiên nói: “Tôi trưa nay thấy học bá lớp một cậu nói, đúng là rất đẹp trai.”

“Ấy, là Chu Phong Tưởng à?”

Chu Uyên vừa nhìn những chàng trai mặc đồ thể thao chạy lướt qua bên cạnh, vừa nói: “Nhưng Chu Phong Tưởng trông thư sinh lắm, cảm giác chẳng có tý tố chất thể thao nào, lớp mười hai rồi mà tôi còn chưa thấy cậu ấy chơi bóng rổ bao giờ.”

3

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.