TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31

Cạnh tiệm sửa xe là một tiệm may, mở lâu hơn nữa, những năm nay còn kiêm bán tạp hóa, coi như là nhìn Phùng Lý lớn lên.

Trong ấn tượng của ông về người vợ của Lý Kiến Thông chỉ có một từ là "đẹp".

Nhưng đã quá lâu, cũng không nhớ rõ nữa.

"Đúng vậy, chú Giang, cháu cũng uống giỏi hơn chú."

Phùng Lý lêu lổng, Trần Nhu đứng một bên, cảm thấy hai bố con nhà họ Lý ăn mặc tươm tất thế này nhìn cũng không giống người thiếu tiền.

Giang Mai Hoa đi từng bàn chúc rượu, mặt cô ửng hồng, tựa vào Lý Thúc, nghe lũ trẻ nói mấy câu chúc sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc cũng thấy ngượng ngùng.

Phùng Lý ở bên ngoài lại rất nể mặt bố ruột và mẹ kế, cười rất hòa nhã, còn biết trò chuyện.

Mười chín tuổi mà đã có sự "già dặn" của người ba mươi chín tuổi.

Đó là kiểu xã giao mà cả đời Trần Nhu cũng không thể học được, bị hỏi sao vẫn học cấp ba mà mặt không đổi sắc, nói mình không phải là người học giỏi, rồi cười ha hả.

Đúng là thiếu suy nghĩ mà.

Trần Nhu cúi mắt, tự uống một ngụm Sprite, nước ga sủi bọt xôn xao trong miệng, rồi tiếp tục sang bàn tiếp theo.

Đến khi kết thúc cô gần như kiệt sức, còn phải theo lời dặn của Giang Mai Hoa gói ghém một ít thức ăn mang về, đủ loại cá lớn thịt lớn mang về nhà bỏ tủ đá, còn có thể ăn được vài ngày.

Chưa kể đến số đồ uống và rượu còn thừa, còn có cả kẹo cưới dư ra, Lý Thúc bảo Phùng Lý chia cho đám bạn của cô ta, rồi quay sang hỏi Trần Nhu: "Mật Mật cũng có thể chia cho bạn con mà."

Phùng Lý cười một tiếng, hôm nay là ngày đại hỷ, cổ áo vest của cô ta còn cài một bông hoa, màu đỏ.

Màu đỏ đen tôn lên vẻ đẹp của cô ta một cách lạ lùng, Trần Nhu suy nghĩ, cảm thấy từ này là để miêu tả đàn ông.

Thôi bỏ đi.

"Khâu Mật chắc cũng chẳng có bạn bè đâu."

Cô ta nói chuyện lúc nào cũng khó nghe, sự thù địch gần như có thể ngưng tụ thành hình, ít nhất Trần Nhu là cảm thấy như vậy.

Nhưng mà đúng là, trong ký ức của Khâu Mật cũng chẳng có bạn bè nào, đứa trẻ này độc lập một mình, sống như một cây cỏ dại suy dinh dưỡng.

Vì thế cũng không đánh lại được những kẻ bắt nạt mình, bị nhấn xuống nước mà cứ thế chết đi.

Bây giờ đang là buổi chiều, Giang Mai Hoa đi trả váy cưới rồi, Lý Thúc quay về lấy chiếc khuyên tai bị rơi của cô, nói với Khâu Mật đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng khách.

Phùng Lý đúng lúc muốn lên lầu, ánh nắng chiều ấm áp, chiếu từ cửa sổ cầu thang vào, khiến cả người Phùng Lý như được phủ một lớp ánh sáng, chỉ là cái miệng của người này quá độc địa, không nói được lời hay.

Trần Nhu lẩm bẩm một câu: Miệng chó không phun được ngà voi.

Cô lại quên mất chú Lý ở rất gần, Phùng Lý là chó, vậy chú Lý chính là lão chó.

Cô theo bản năng rụt cổ lại, nhưng lại được chú Lý xoa đầu: “Đừng để ý tới Phùng Lý của con, con bé nói chuyện chẳng nghĩ trước sau.”

Trần Nhu thầm nghĩ: Cái tên ngu xuẩn này có não không chứ.

“Ngày kia đi học, Mật Mật có thể kết bạn mới rồi.”

Bàn tay chú Lý rất lớn, cũng rất ấm áp, Trần Nhu nhắm mắt lại, khẽ ừ một tiếng.

Có lẽ vẻ ngoan ngoãn của cô khiến Phùng Lý càng thêm chướng mắt, tên cao kều kia dẫm chân lên cầu thang đi lên lầu.

Chú Lý cười nói: “Con nhỏ hơn Phùng Lý hai tuổi mà lại học cùng con bé, ta sẽ nhờ người xếp con và con bé vào cùng một lớp.”

2

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.