Chương 1
Ấn Ảnh ( shotfic)
Người đàn ông trong bộ đồ bệnh nhân màu trắng trên gường bệnh với vẻ mặt tràn đầy sức sống mà suy tâm. Đôi mắt như ngọc hướng về phía của sổ nhìn xuống dòng biển sâu xanh thẳm, bất giác nở một nụ cười khó hiểu.
Không biết ông đã dậy từ lúc nào sau trận mưa kịch liệt đêm qua như đã bao phủ cả bến cảng trong sự lo lắng của nhiều người cho kiện hàng 4 ngày 3 đêm của họ đến mất ngủ. Thật đúng là thiên nhiên đã không phụ lòng người, kiện hàng vẫn có thể cập bến an toàn. Nếu không có gì thay đổi thì đúng vào thời điểm này, vào giây phút này, ở đất nước này mọi người đang cùng nhau khiêng vác đến khóc không ra tiếng. Nếu thử hỏi lỡ may kiện hàng này không tới thì chắc " nạn đói 1945" sẽ được lập lại mất.
Sau giấc ngủ say, anh uể oải đặt chân xuống giường. Đôi chân băng bó vẫn còn rướm không ít máu, lấy hết sức bình sinh nhích từng ly từng tí lại phía cửa bếp. Có lẽ cũng nhờ trời thương mà chân anh cũng chẳng đến nước được xem là phế thải sau vụ tai nạn kinh hoàng kia.
Hôm nay là một buổi sáng mùa Thu tháng 9 là ngày sinh nhật lần thứ 32 của vợ anh. Bây giờ chỉ mới 6 giờ sáng ngày chủ nhật, trời xanh biếc thổi vào làn gió mát nhẹ mát rượi càng khiến chân anh thêm đau nhứt. Món quà sinh nhật anh đã từ lâu dày công chuẩn bị, là một chiếc khăn choàng cổ màu đỏ thẳm do chính tay anh đan, được gói gọn gàn trong chiếc hợp hình vuông. Tuy màu sắc đơn giản, chất liệu cũng chẳng phải hàng mắc tiền gì nhưng nó cũng đã lấy đi cả nửa tháng lương ít ỏi của anh, cứ như một tên ngốc thích bày vẻ.
Anh lục lọi trong phòng bếp, đứt hơi cũng được hai gói mì với hai gam thịt vừa mua hôm qua. Nhiêu đây chắc cũng đủ gọi là một buổi sáng thịnh soạn cho " giai cấp rách" như anh nhỉ? Muốn hơn thì anh cũng chịu, trong cái nhà trống này đến cái TV còn chả có, quần áo cũng chỉ tồn tại vài bộ mặc riết đến màu cũng tung cánh mà đi cứ việc bày ra đấy chả mệnh hệ là bao. Loay hoay cả tiếng với hai gam thịt cũng chả xong, muốn xào thì lại hết dầu, muốn nướng thì không có vỉ, mì đã nấu xong từ đời nào đến mức còn sắp cạn nước mà nở hết cả ra, khói ban nãy còn bốc lên nghi ngút mà bây giờ đã dần lạnh, thôi thì bây giờ cứ cho hết cả vào mì mà nấu lại vậy.
Đúng là thời buổi này muốn kiếm miếng ăn cũng khó, không bằng cấp đi làm bị sếp khinh chửi lên chửi xuống, muốn ngẩng mặt lên nhìn đời còn thấy nhục, không biết cuối cùng là vì sao anh lại trụ vững được nữa.
Dọn dẹp lại mó hỗn độn trên bàn ăn tối qua, dọn xơ bát đũa đã rửa kĩ lên bàn " Xem ra cũng ổn đấy chứ", nhấc nồi mì nóng hổi trên bếp đặt lên bàn, vụng về lấy tay lau đi mồ hôi chảy thánh thót trên khuôn mặt. Bước về phía phòng ngủ, loay hoay kiếm hợp quà, lấy lên lau chìu kĩ càng. Bất giác mỉm cười, một nụ cười ấm áp, động lòng người, cô bỏ lỡ. Bỗng phía ngoài cửa lan vào trong nhà những tiếng bước chân lộp cộp trên sàn gỗ " Em đã về"
...
" Đủ rồi! Những thứ này không cần thiết, tôi không cần, anh vứt hết đi cho tôi." Thân ăn vận lộng lẫy, một chân đá đổ hết bàn thức ăn rồi bước ra ngoài.
...
" Em xin lỗi, chũng ta kết khúc rồi anh hiểu sao?" Đêm ây, cùng người đàn ông khác trên giường cô đã khóc.
" Bác sĩ, ông có thấy bệnh nhân Hoàng ở đâu không?" Gã đàn ông dừng lại trước người bác sĩ đầu bạc với vẻ mặt đỏ gay vì chạy.
" Ý ông là ông Hoàng phòng số 6 bị rối loạn trí nhớ đó hả?"
" Đúng vậy" Ông thầm mừng rỡ, ông bạn này đúng là rất có phúc mới ngày nào hai người còn cùng nhau ra bến cảng hóng gió, cười nói vui vẻ ấy vậy mà giờ đây chắc có muốn cũng chả được.
" Ông ta chết rồi"
Ông nhăn mặt " Sao có thể thế được? Chẳng phải hai hôm trước vợ ông ấy đến rướt sao? Ông có nhằm với ai không?"
" Sao nhằm được, đúng là hôm qua vợ ông ấy có đến nhưng sau đó thì về. Không biết vì sao tối đó ông ta lên cơn đau tim" Ông bác sĩ kể " Mà này, ông có thấy lạ không nào giờ không đau lại đau ngay lúc đó..."
Người đàn ông không tin " Xời, ông cứ bảo đùa vợ ông ấy thương ông ấy lắm"
'Cô ấy đã từng nói: Đã có một người là giấc mơ là hoài bão lớn nhất trong đời em'
" Chính miệng ông ấy kể với tôi mà"
" Ông tin thật sao? Ông quen biết ông ấy cũng chẳng biết ông ta thế nào à? Chỉ là ông ta si tình thôi"
Phải! Chỉ là ông ta si tình, si tình nên mới có kết cục này. Là ông si tình mới luôn lạc lõng ở thế giới bên ngoài, mà say đắm quá mức trong ảo tưởng, trong cả hồi ức lẫn điều tuyệt vời nhất " cô gái ngày xưa ấy" đã từng dành cho ông. Là ông si tinh nên mãi đến khi chết ông vẫn luôn cho rằng " hiện tại" và "quá khứ" đều giống nhau mà đắm chìm vào cái mãi mãi gọi là "quá khứ" kia đến mù quán, mang theo những điều "thiêng liêng nhất đã từng tồn tại này" giữ kĩ bên mình. Cuối cùng là ông cố chấp hay là mù quán đây, chẳng lẽ ông ngu ngốc đến nỗi không thể phân biệt được như thế nào là hiện tại hay sao? Nhưng đúng là dù sao đi nữa thà cứ mãi ngốc đến thế, ngốc đến hết đời còn hơn là một lần thức tỉnh mà đau thương cả kiếp.
Năm 10 tuổi: Nơi bến cảng trong lành mặt nước hắc lên thư ánh sáng màu đỏ rực rỡ mà thơ mộng như chiều tà chiếu rọi cả trần thế, không vết bớt, không vết nhơ, không bám bụi trần, không chứa nhiều tội lỗi.
" Anh tên là Hoàng sao?" Đó là lần đầu tiên cô gặp anh. Anh thật đẹp, thật giỏi, thật toả sáng giữa ánh biển của hải cảng, cô đã rung động mà bật gọi tên anh. Đó cũng là lần đầu tiền cô không còn tự dằn vặt mình bởi căn bệnh kia.
Năm 13 tuổi: Được tin đã chiến thắng được căn bệnh quái ác kia, cô đã vui mừng mà khóc cả đêm hay là vì ngày mai anh Hoàng sẽ đến rướt cô. Cho đến giờ cô vẫn không thể hiểu.
Năm 16 tuổi: "Anh Hoàng ngày mai là sinh nhật em đấy! Anh tặng em chiếc khăn màu đỏ đó nha." cô nói khi đang cùng anh đi dạo bộ ngang một cửa hàng.
Năm 19 tuổi: Đứng ở gốc cây dọc theo lối về nhà, hàng nước mắt cô bắt đầu rơi xuống khi trước mặt cô là người con trai cô vẫn luôn coi trọng, yêu quý lại hôn người bạn cùng lớp của cô. Tim cô bắt đầu co lại, ngực cô sao lại đau quá, cô không thể khống chế được nữa. Cô yêu anh mất rồi!
Năm 20 tuổi: Cô lại phải trải qua thêm một thời gian đau khổ khi người cô yêu phải lên thành phố, cô mệt mỏi quá, cô không muốn.
Năm 25 tuổi: Anh ta đã trở lại sau 5 năm biệt tích. Trong một chiều mưa rào anh ta đã cầu hôn cô. Cô chẳng thể ngờ được hạnh phúc lại đến quá nhanh như thế nhưng cô cũng chẳng thể từ chối.
Năm 30 tuổi: Những điều cô chợt nhận ra rằng cô đã phá hổng tất cả cuộc sống bình yên trước giờ vốn có của anh. Anh từ một người giỏi giang lại như một kẻ khờ. Nếu không có cô, anh đã sống tốt hơn, nếu không có cô anh chắc hẳn sẽ có một người vợ hoàn hảo yêu thương anh hơn. Cô đã làm được gì cho anh trong 30 năm qua chứ. Đáng lẽ ra cô không được yêu thương đến như thế, đáng lẽ ra anh nên chọn người khác mà không phải là cô. Cô hối hận.
Năm 35 tuổi: khi chính mình còn không thể quên được anh, cô đã lấy hết can đảm để vào thăm anh thêm một lần nữa, cô đã sai. Đó là lần cuối cô có thể thấy anh bằng xương bằng thịt, cô không khỏi kích động, sợ hãi khi anh vẫn còn thức và càng kích động hơn khi anh rơi nước mắt vì cô. Ấy mà vẫn có thể làm anh đau lòng " Anh thật đáng chết" câu nói do chính miệng mình hốt ra cô không thể quên được. Cô cũng thật đáng chết.
Đã biết như thế, ông nếu kéo vì điều gì?
Hãy ngủ đi, ông đã quá mệt mỏi rồi
' Đã có một người là ước mơ là hoài bão lớn nhất trong đời em
Nhưng còn là cơn ác mộng cơn ám ảnh cả nửa đời còn lại
Vì sao ư? Vì lòng người? Không, vì tôi nợ anh một đời'
57
1
6 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
