Chương 15
Đường Lăng, Chiến (3)
"Đã lên đạn. Cậu cần cầm lấy nó như vậy, lúc công kích, bóp nơi này."
Không có thời gian qua giải thích thêm, Khoa Khắc nói thẳng cách dùng của thứ kỳ quái kia.
Đường Lăng học tập rất nhanh, nhưng trong lòng có cảm giác sôi trào kỳ dị nói không nên lời——bóp nó như vậy, nó sẽ công kích? Cái thứ có trọng lượng chưa tới năm cân này có thể có dạng công kích gì?
"Nhớ rõ, lúc sử dụng nó cần phải kéo căng cổ tay. Nó không tính là Cựu Giới rất thành công. . . Súng lục, nhưng gần như lại là súng lục có uy lực lớn nhất."
Nói tới chỗ này, Khoa Khắc vuốt ve đồ vật kỳ quái này một chút, nhìn sang Đường Lăng:
"Cậu có thể gọi nó là —— Desert Eagle, có lẽ lấy tố chất thân thể của cậu, có thể hoàn thành việc bắn liên tục, nhưng trọng điểm còn là phải kéo căng cổ tay, liền giống như vậy."
Chuyện này tựa hồ làm Khoa Khắc xúc động gì đó, ông ta không nhịn được dài dòng vài câu. Thuận tiện dạy cho Đường Lăng một ít tư thế chính xác.
Đường Lăng mím chặt khóe miệng, rốt cục đã nghe được Khoa Khắc nhắc tới Cựu Giới, tựa hồ như là khái niệm trừu tượng, thông qua miệng Khoa Khắc, bỗng nhiên trở nên sinh động hơn.
Súng Lục? Desert Eagle? Cái tên kỳ quái, không có cách nào giải thích, cũng không có cách nào liên hệ hai khái niệm ở cùng một chỗ.
Nhưng lúc này hiển nhiên không phải là lúc nên hiếu kỳ, Đường Minh cũng vuốt ve Desert Eagle trong tay một chút, kim loại mang đến xúc cảm lạnh lẽo đưa tới cho hắn cảm thụ không cách nào nói rõ.
"Uy lực như thế nào?"
Đây mới là vấn đề mấu chốt.
"Không thể so sánh với bom. Nếu như nguy hiểm cuối cùng, là ta cho rằng con kia, tối đa chỉ có thể đánh bay vảy của nó. Nhưng nếu là người bình thường bị nó công kích trúng, sẽ bị đánh thành cái sàng."
"Ý tứ của tôi là, phía trước một cái lỗ máu, phía sau chính là một mảnh máu thịt mơ hồ."
Khoa Khắc chỉ vào trước ngực cùng phía sau lưng mình một cái.
"Có lẽ, người của thời đại này sẽ không thảm như vậy. Tóm lại, tôi cũng chưa từng thử qua! Nhưng nếu có thể đánh trúng chỗ hiểm, 100% sẽ lập tức chết đi."
Tin tức về Desert Eagle, Khoa Khắc chỉ có thể cung cấp nhiều như vậy.
Nhưng huyệt thái dương của Đường Lăng lại không thể đè nén được nhảy lên vài cái.
Đầu hắn đau nhức muốn chết, tựa hồ có đồ vật gì đó đang bị đè nén muốn phá xác mà ra, sau đó kích thích một ít chuyện đã bị hắn quên đi.
Đây là cảm giác rất kỳ quái, mang theo chắc chắn lại vô cùng mờ ảo.
May mà cảm giác như vậy tiếp tục không tới một giây, liền đã bình thường trở lại.
Sắc mặt của Đường Lăng không có bất kỳ dị thường nào, nhưng trong lòng thì lật lên sóng to gió lớn, hắn không biết đó là cảm giác gì? Điều này cũng để cho hắn nhớ tới ký ức trống rỗng của mình trước khi được nhận nuôi.
Rất kỳ quái —— nhân loại thời Cựu Giới! Lời nói của Khoa Khắc nhiều lần quanh quẩn ở trong đầu Đường Lăng, hắn cũng không nói lên được tại sao lại để ý tới những lời này như vậy?!
Hít sâu một lần, ném bỏ đi tạp niệm trong đầu, Đường Lăng lại nói thêm một chút hành động chi tiết cho Khoa Khắc, liền nhẹ nhàng từ trên đường ống nhảy xuống.
Liều mạng sau cùng, tựa hồ có chút tàn khốc.
Chỗ tay bà nắm lấy cánh tay hắn có chút đau đớn, ngay lúc hắn trở mình hạ xuống đó, bà dùng sức bắt lấy hắn. Hiển nhiên là bà muốn ngăn cản Đường Lăng đi mạo hiểm, nhưng lại không có biện pháp gì.
Em gái lại ngoài ý định nghe lời, từ lúc đi vào tới giờ liền không nói một lời, có lẽ cô bé cũng ý thức được đây không phải là lúc có thể làm nũng cùng tùy hứng.
Nghĩ đến những ý niệm tựa hồ không quan trọng này ở trong đầu, trong lòng Đường Lăng cũng đã dâng lên dũng khí.
Gần như không gây ra tiếng động nào đi ở trong địa đạo, vượt qua đám Hắc Giác xà đã bị hắn giết chết, Đường Lăng liền một đầu ngón tay đều không hề run rẩy.
Hắn biết là Khoa Khắc đã theo kịp, có lẽ là bởi vì quá căng thẳng, tiếng hít thở ồ ồ kia lại lớn hơn một chút.
May mà tiếng bước chân của bà cùng em gái lại ở phía trước tiếng hít thở đó.
Khóe miệng Đường Lăng lộ ra một nụ cười bình yên, vẫn đang tính toán cảm ứng phạm vi tới chỗ con rắn lớn kia trong đầu.
Không biết có phải là bởi vì bản năng tinh chuẩn hay không, mắt cùng tai Đường Lăng đều vô cùng tinh nhanh, sau khi thích ứng với hoàn cảnh, hắn có thể ở trong bóng đêm nhìn thấy vật, cũng có thể nghe thấy bất kỳ âm thanh rất nhỏ nào.
Hiển nhiên là bởi vì như vậy, nhiệm vụ kéo dài cũng nhất định phải hắn để hoàn thành mới được.
10m.
5 mét.
1 mét.
Theo thói quen đếm thầm, để cho Đường Lăng tiến hành tính toán cuối cùng.
Cho tới tạn lúc đi vào phạm vi nguy hiểm, Đường Lăng mới dừng bước lại.
Đây là chuyện bên trong kế hoạch, nhưng cũng là đột biến bên ngoài kế hoạch.
Đơn giản là, lúc trông thấy con rắn lớn kia, mối nguy hiểm lạnh lẽo, to lớn, hít thở không thông kia khiến cho hắn căn bản không thể dựa theo kế hoạch mà làm việc, mà theo bản năng vô ý thức dừng bước lại.
Đây là Hắc Giác Tử Văn Xà hay sao?
Hoa văn màu tím chiếm giữ phần lớn diện tích da rắn, hình thành đồ hình huyền ảo, hiện ra màu sắc sáng bóng lạnh lẽo của kim loại.
Nguyên bản nên là sừng nhọn màu đen, lại biến thành màu hồng rực, uốn lượn thành một góc độ kỳ dị, tựa như thanh đao mà lúc trước bà đào ra được ở bên trong phế tích Cựu Giới.
Nó to lớn.
Độ rộng gần như sắp bằng bờ vai Đường Lăng, cho dù đang co lại thành một đoàn, cũng có thể nhìn ra chiều dài của nó sẽ không ngắn hơn 20m.
Nếu như những thứ này chỉ là sợ hãi do bề ngoài mang đến, càng khiến cho Đường Lăng sợ hãi hơn là ánh mắt của nó.
Đây không phải ánh mắt của loài rắn, loại ánh mắt lạnh lẽo gần như không có ba động kia.
Mà là tràn ngập tâm tình chỉ nhân loại mới có, trào phúng, khinh thường. . . Đối với sự xuất hiện của Đường Lăng, tựa hồ như nó không có bất kỳ chấn kinh nào.
Cảm giác kia giống như nó đang chờ đợi Đường Lăng chui đầu vào lưới!
Đường Lăng cảm giác đã đánh mất kiêu ngạo cuối cùng, nhân loại nhỏ yếu nắm giữ kiêu ngạo vì có trí khôn, làm sao mà loại sợ hãi này có thể không khắc cốt ghi tâm? !
"Chạy."
Tuy gần như là hít thở không thông, Đường Lăng vẫn kêu lên, chỉ là trong giọng nói khó có thể che dấu được run rẩy.
Tiếng bước chân vang lên, là Khoa Khắc mang theo bà cùng em gái bắt đầu chạy nước rút.
Tiếng bước chân không thèm che giấu quanh quẩn trong đường hầm trống trải, mỗi một tiếng động đều giống như đang gõ vào trong lòng Đường Lăng.
Hắn vốn luôn luôn tỉnh táo, đầu ngón tay bắt đầu phát lạnh.
Nhưng con rắn lớn trước mắt này tựa hồ rất lười biếng, chỉ thoáng ngẩng đầu lên, phun ra nuốt vào lưỡi rắn, tựa hồ cảm thấy sinh vật nhỏ yếu trước mắt rất thú vị.
Nhưng Đường Lăng cũng không cảm thấy là nguy hiểm đã biến mất, ngược lại là bản năng tinh chuẩn mang đến cảnh báo nguy hiểm càng thêm dày đặc, giống như cánh tay trong chớp mắt sẽ bóp chặt lấy trái tim của hắn.
Cơ hồ là vô ý thức, Đường Lăng liền giơ khẩu Desert Eagle trong tay lên, chân trái phát lực, mượn lực lượng bắn ngược, cả người hướng phía phía sau lui về.
Ngay tại lúc đó, hắn bóp nơi được gọi là cò súng của khẩu Desert Eagle kia.
Bành một tiếng nặng nề vang lên quanh quẩn, so với thuốc nổ thì lộ ra mười phần thân mật, nhưng phản chấn để cho Đường Lăng gần như không có cách nào ổn định tay phải của mình đang cầm lấy khẩu Desert Eagle.
Tiếp theo, một tiếng vang giống như kim loại bị va chạm vang lên, con rắn lớn ngay lúc trước còn đang lười biếng đánh giá Đường Lăng kia gần như đã chạy đến trước mắt Đường Lăng.
Đầu rắn to lớn hơi lắc lư một chút, trong chớp mắt đã vọt tới nơi đốm lửa chói mắt ở trong đường hầm kia.
Sai sót! Lần đầu tiên bản năng tinh chuẩn xuất hiện sai sót lớn như vậy!
Bất kể là phán đoán phạm vi cảm ứng của con rắn lớn này, hay là phán đoán đối với tốc độ, đều sai thái quá!
Lần đầu tiên, Đường Lăng mất đi nắm chắc đối với chiến đấu.
Mà trước mắt lại không có bất kỳ chỗ trống nào có thể tránh né.
14
1
6 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
