TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Trình thiếu lập tức nổi đóa, trợn mắt gào thẳng vào mặt người mà trong mắt hắn yếu đuối nhất — một Omega:“Mày chửi ai? Đồ tiện...”

Thế nhưng những lời tiếp theo, Khương Chi Cửu chẳng nghe được chữ nào nữa.

Bởi vì Thư Dụ đã đưa tay bịt chặt đôi tai cô.

Âm thanh hỗn loạn bên ngoài đều biến mất. Trong thế giới tĩnh lặng ấy, Khương Chi Cửu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt Thư Dụ — người vừa dứt khoát quay lại, người vừa lạnh lùng đối mặt với tất cả, cũng là người kiên định bảo vệ cô khỏi mọi tổn thương.

Lúc này, gương mặt Thư Dụ căng cứng, ánh mắt sắc lạnh trừng thẳng vào đám người phía sau cô. Trong đôi mắt ấy, Khương Chi Cửu nhìn thấy cơn giận và sự băng giá đang từng bước bùng phát.

Vì sao Thư Dụ lại đột ngột xuất hiện để bảo vệ cô nữa chứ?

Thế này thì cô còn biết phải đặt đâu trái tim đã do dự, đang gắng gượng muốn buông bỏ Thư Dụ?

Khương Chi Cửu cũng nhận ra một điều: Thư Dụ không hề làm như lần trước ở phố đi bộ — trực tiếp giải phóng pheromone.

Nếu Thư Dụ thật sự muốn làm, miếng dán ức chế kia tuyệt đối không ngăn nổi. Nghĩa là... Thư Dụ đã cố tình không làm.

Tại sao?

Có thể nào là vì Thư Dụ sợ cô khó chịu nên mới kìm lại?

Không thể nào.

Thư Dụ chắc hẳn chỉ không muốn để pheromone của mình gây ảnh hưởng đến những Alpha bình thường và những Omega yếu ớt xung quanh.

Nửa phút sau, Thư Dụ mới dần buông tay, đôi bàn tay vừa rồi che kín đôi tai cô. Thư Dụ cúi xuống, môi khẽ mấp máy, không phát ra tiếng nhưng rõ ràng từng chữ: “Đừng động.”

Sau đó, Thư Dụ ép vai cô, để cô gục lên bờ vai mình, không cho quay lại nhìn đám người kia.

Cả thành phố này, chín phần mười người đều biết Tập đoàn Khương thị có một tiểu thư khó dây vào, cũng biết có một bà chủ tên là Tửu Tửu sở hữu hơn mười quán bar. Nhưng hiếm ai biết rằng gương mặt này của Khương Chi Cửu cũng chính là gương mặt của tiểu thư nhà họ Khương.

Khi nãy, Trình thiếu đã buông ra những lời vô cùng bẩn thỉu.

Nhưng tất cả những nhục mạ đó, Khương Chi Cửu đều không hề nghe thấy. Vì Thư Dụ đã che chặt đôi tai cô. Đồng thời, từng câu từng chữ dơ bẩn ấy lại được Thư Dụ khắc sâu vào lòng.

“Vào phòng đấu không?” Giọng Thư Dụ vang lên, lạnh lẽo như gió băng.

Kính đặc chế của phòng đấu có thể cách ly hoàn toàn mùi pheromone, không làm ảnh hưởng đến bất kỳ ai.

Thư Dụ còn nhớ rõ dáng vẻ đau đớn đến mức khó chịu của Khương Chi Cửu lần trước, nên cô kiềm chế, không trực tiếp giải phóng ở nơi này. Cô lạnh giọng, chỉ ra nơi thích hợp hơn: “Không dám vào phòng đấu thì chứng tỏ sợ tôi. Trước khi cút thì quỳ xuống xin lỗi bạn tôi. Còn nếu dám vào thì ai thua, sau này gặp mặt ở bất cứ đâu cũng phải hành lễ quỳ bái cao nhất. Dám không?”

Trình thiếu còn chưa kịp trả lời thì phía sau hắn, một tên tay chân đã hùng hổ đứng ra, giả oai hù dọa: “Cô đừng quá đáng! Cô có biết Trình thiếu là ai không?”

Thư Dụ thờ ơ, giọng khıêυ khí©h sắc bén như dao: “Chỉ là một con chó sợ tôi mà thôi.”

Trình thiếu bị kích động, hai mắt đỏ ngầu: “Được, xem tao có gϊếŧ chết mày không!”

Thư Dụ liếc sang Bạch Nhược Liễu ở bên cạnh, bình thản ra lệnh: “Gọi cho Bộ trưởng Trần.”

Thư Dụ hiện tại đã là một nghiên cứu sinh tiến sĩ hai mươi lăm tuổi, nhưng trong thâm tâm, tuổi tác dừng lại ở hai mươi hai — cái tuổi kiêu ngạo, lạnh lùng và đầy tự tôn.

Những kẻ trước mặt cô đều là loại ức hϊếp kẻ yếu, e sợ kẻ mạnh. Một lần nhân nhượng hay nhắm mắt cho qua chỉ càng khiến chúng được đà lấn tới. Cách duy nhất chính là phải đối đầu trực diện, dứt khoát, không để lại hậu hoạn.

Nếu xử lý riêng trong bóng tối, lỡ sau này Trình thiếu trở mặt báo thù, ngấm ngầm mua chuộc đám liều mạng đến gây rắc rối cho Khương Chi Cửu — mà đúng lúc ấy Chi Cửu lại yếu ớt, bên cạnh không có ai bảo vệ — hậu quả sẽ không thể lường nổi.

Chỉ khi đưa chuyện này đến tay Bộ trưởng Trần của Cục Quản lý, bất kỳ biến cố nào về sau đều sẽ có bà ra mặt điều tra, chẳng ai dám chơi trò mờ ám nữa. Đó mới là phương án vẹn toàn nhất.

Phòng đối chiến đặt ở tòa số mười bảy của Cục Quản lý, khu dành riêng cho cấp S nằm ở tầng chín.

Ngoài bức tường kính mờ rộng bằng cả một mặt tường ở tầng chín, Khương Chi Cửu, Bạch Nhược Liễu và Vu Y đang ngồi quanh bàn, thong thả ăn dưa hấu. Người đích thân cắt dưa cho ba người không ai khác ngoài Bộ trưởng Trần.

Vu Y trêu chọc: “Thư Dụ ghen ghê thật. Lúc nghe chị Cửu gọi tôi là “bảo bối”, tôi có cảm giác như mình chết đi sống lại mấy lần vậy.”

1

0

5 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.