TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Thư Dụ chậm rãi bước đến góc ấy, định đưa tay chạm thử chất vải. Nhưng đúng lúc ấy, cánh cửa phòng thử đồ bật mở. Một người phụ nữ mặc chính chiếc váy đỏ anh đào ấy bước ra.

Khóa kéo bên hông chưa kịp kéo lên, để lộ một mảng da thịt trắng nõn tựa bông tuyết nơi sườn. Ngón tay thon dài đang chậm rãi kéo khóa, người phụ nữ vừa cười vừa ngẩng đầu: “Vu Y bảo bối, mau lại giúp chị xem thử... A, Thư Dụ bảo bối!”

Là Khương Chi Cửu.

Trái tim Thư Dụ run rẩy, tựa cánh hoa bị gió cuốn. Cảnh tượng trước mắt còn vượt xa sức tưởng tượng: Khương Chi Cửu mặc chiếc váy đỏ anh đào ấy rực rỡ đến lóa mắt.

Nhan sắc, khí chất, thậm chí cả linh hồn của cô ta đều như sinh ra để hòa hợp với sự quyến rũ này.

Trái tim Thư Dụ lại như bị một hòn đá rơi nặng nề xuống đáy vực. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Nhược Liễu cùng người vừa trò chuyện. Khi nãy Bạch Nhược Liễu hỏi có phải đi cùng bạn gái không, người kia đã ngầm thừa nhận.

Khương Chi Cửu quả thật nhanh chóng đã có bạn gái mới. Thế mà vẫn còn gọi cô là “bảo bối”.

Thế giới của người “đào hoa” đều nhẹ dạ như vậy sao?

Thư Dụ cầm bừa một bộ váy trên giá, lạnh giọng: “Tránh đường.”

Rồi bước thẳng vào phòng thử đồ.

Cánh cửa khép lại, không gian bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng. Trên vách treo, chiếc váy dài của Khương Chi Cửu vẫn còn đó. Thư Dụ đứng yên rất lâu, mắt dán chặt vào nó, lòng tràn ngập mâu thuẫn.

Giá như khi nãy cô thẳng lưng quay đi, có lẽ đã tốt hơn.

Trên người Khương Chi Cửu lúc nào cũng phảng phất hương hoa hồng. Chiếc váy đỏ dài cô để lại trong phòng thử cũng thoang thoảng mùi hương ấy, khiến Thư Dụ thoáng chốc ngẩn ngơ. Trong giấc mơ, chiếc váy đỏ kia dường như chính là chiếc váy này.

Cô vô thức đưa tay khẽ chạm vào, chất vải mềm mại như tơ lụa, tưởng chừng chỉ cần một cơn gió lướt qua cũng đủ thổi bay, cuốn chiếc váy rời khỏi lòng bàn tay cô, lững lờ phiêu tán nơi xa.

Bất chợt, cửa phòng thử vang lên tiếng gõ rồi bị đẩy ra.

Khương Chi Cửu bước vào.

Hương hoa hồng lan tỏa, dừng lại ngay trước mặt Thư Dụ. Cô mỉm cười hỏi: “Em gái Thư Dụ, chị mặc chiếc váy này... có đẹp không?”

Nhưng thái độ lúc này của Thư Dụ không chỉ lạnh nhạt, mà còn như phủ một lớp băng sương.

“Không đẹp sao?” Khương Chi Cửu lại hỏi.

“Chị mua quần áo cho chị, không cần hỏi tôi.” Giọng Thư Dụ thẳng thừng, lạnh buốt.

Khương Chi Cửu khẽ thở dài: “Vậy thôi, chị không hỏi nữa.”

Nói đoạn, cô lùi lại hai bước, đưa tay kéo xuống khóa bên hông, làm động tác định cởi chiếc váy đỏ anh đào vừa thử. Giọng nói mềm mại, ngọt đến tận xương, khi cô cúi xuống nhìn Thư Dụ: “Em gái, chị thay đồ trước mặt em có tiện không? Dù gì cũng đều là con gái cả, chắc em không để ý chứ?”

Thư Dụ ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng thử, ngước mắt nhìn bóng người cúi xuống, giọng nói lạnh đến mức như có thể đông lại thành băng: “Bạn gái chị còn ở ngoài kia, chị thấy thế có thích hợp không?”

Đôi mắt Khương Chi Cửu mở to, tròn xoe, ngơ ngác như một chú mèo búp bê xinh đẹp: “Em nói gì cơ?”

Thư Dụ mất kiên nhẫn: “Bên ngoài, bạn gái chị.”

Khương Chi Cửu bỗng nở nụ cười, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ. Cô đưa tay chống lên vai Thư Dụ, rồi cúi đầu, cả gương mặt vui sướиɠ áp vào vai cô.

Tiếng cười trong trẻo, vui tươi, như thể nghe được một câu chuyện vừa buồn cười vừa khiến lòng cô lâng lâng thích thú. Nụ cười ấy tràn đầy đắc ý, không hề che giấu.

Thư Dụ không hề đẩy cô ra, bởi lúc này cô đã hiểu, cô gái ngoài kia không phải bạn gái của Khương Chi Cửu.

Cô bị tiếng cười kia làm cho ngượng ngập. Bởi chính sự lạnh nhạt vừa rồi của mình lại giống như... rất để tâm chuyện Khương Chi Cửu có bạn gái hay không, thậm chí còn rõ rệt mang theo chút ghen tuông. Mà Khương Chi Cửu sao có thể không nghe ra? Chính vì thế cô mới cười ngông cuồng như vậy.

Cô ấy đã hiểu lầm rồi. Thư Dụ tuyệt đối không phải đang ghen.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, khóe môi Thư Dụ lại khẽ nhếch cong lên.

Khương Chi Cửu vừa cười vừa vòng đôi tay mềm mại ôm lấy cổ Thư Dụ. Thấy mình không bị đẩy ra, cô liền từng bước thử thăm dò, cuối cùng thuận thế ngồi hẳn lên đùi Thư Dụ. Tiếng cười khẽ rung nơi l*иg ngực, gương mặt cô vùi vào hõm vai Thư Dụ, hàng mi khẽ quét qua da thịt mẫn cảm, hơi thở ấm áp phảng phất hương hoa hồng cứ từng đợt phả vào làn da cô.

Da kề da, hương kề hương, mềm mại quyện lẫn. Trong tiếng cười, hơi thở của Khương Chi Cửu dần trở nên gấp gáp. Thư Dụ đặt hai tay xuống bên hông mình, không đáp lại cái ôm kia, nhưng đầu ngón tay lại khó lòng kìm nén, siết chặt lấy lớp vải bọc ghế.

1

0

6 ngày trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.