TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Cửa bếp khép hờ. Khương Chi Cửu lười nhác dựa vào bàn đảo, thong thả nói như kết luận: “Hôm đó, em cứu chị, khiến chị không bị gã đàn ông khốn kia động đến, chuyện này chị phải cảm ơn em. Nhưng pheromone của em lại khiến chị chịu không nổi, còn phải tiêm thuốc ức chế đau chết đi được, em cũng nên xin lỗi chị. Một lời cảm ơn, một lời xin lỗi, coi như huề nhau. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chị vẫn thấy thà bị gã kia sàm sỡ một cái còn đỡ hơn, ít nhất cũng chẳng đau.”

Thư Dụ lập tức xoay người, ánh mắt lạnh lẽo đột ngột siết chặt, khí thế áp xuống. Khuôn mặt vốn thanh lãnh nay thêm phần nghiêm khắc, giọng nói dứt khoát, cảnh cáo: “Đừng bao giờ để bất kỳ người đàn ông nào chạm vào chị.”

Khương Chi Cửu hơi sững người, sau đó khẽ nhướng mày, nụ cười lại trở nên kiêu ngạo: “Liên quan gì đến em?”

Ánh mắt Thư Dụ lạnh như sương, gắt gao dừng lại trên người Khương Chi Cửu. Cô hiểu rõ mình không có tư cách gì để quản lý cuộc sống của đối phương, nhưng ngay giây phút này, cô lại chỉ muốn xen vào: “Chị không thấy ghê tởm sao?”

Hôm ở bệnh viện, Khương Chi Cửu đã ở lại một đêm, vậy mà Thư Dụ chẳng hề hỏi thăm lấy một câu, chỉ nghe ngóng qua Bạch Nhược Liễu. Bao nhiêu bực bội và tủi thân trong lòng, lúc này hóa thành nụ cười nhàn nhạt đầy bất cần: “Ghê chứ. Nhưng chị đâu cần em lo cho chị? Em là bạn gái chị chắc?”

Thư Dụ nghẹn lời, gương mặt lạnh băng, lẳng lặng xoay người, lấy ra vài quả cam Nam Phi và măng cụt Thái. Giọng bình thản: “Đĩa đựng trái cây đâu?”

Khương Chi Cửu chưa từng bước chân vào bếp, thuận miệng đáp: “Chị mới dọn tới, có bao giờ nấu nướng đâu. Bếp này chị còn chưa động vào lần nào, em tự tìm đi.”

Thư Dụ cúi mắt, mở tủ ngăn kéo. Quả nhiên tìm thấy một chiếc đĩa sứ hoa văn tinh xảo. Cô rửa sạch, gọt cam, cắt được hai quả rồi tiếp tục bóc măng cụt.

Đột nhiên, một bàn tay lướt qua eo cô, vươn tới phía trước. Tay kia đặt hờ trên vai, cái đầu xinh đẹp khẽ nghiêng sát từ phía sau, hơi thở ấm áp phả bên má.

Giọng Khương Chi Cửu mềm mại, mang chút nũng nịu: “Chị khát rồi, cho chị ăn thử một miếng được không?”

Cô hơi nghiêng người, cổ áo lụa trễ nải theo đó mà xô lệch, lộ ra làn da mịn màng trắng ngần, đường cong nơi ngực mơ hồ hiện rõ. Khương Chi Cửu chẳng buồn để ý, chỉ cong nhẹ khóe môi hồng, ánh mắt sáng long lanh: “Bảo bối, chị hết giận rồi. Em cũng đừng giận chị nữa... được không?”

Giọng nói ngọt lịm, khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta quên cả hít thở, đôi mắt kia lại nhìn cô vừa dịu dàng vừa làm nũng.

Môi Thư Dụ khô khốc, cô vô thức tránh đi. Eo nhột nhạt, cô khẽ dịch người sang một bên, cúi đầu tiếp tục gọt trái cây: “Không có giận.”

Thật sự, cô cũng chẳng rõ mình giận chuyện gì.

Có lẽ là vì “tiểu Hương” hôm ấy. Có lẽ là vì vừa rồi, Khương Chi Cửu mở cửa, chỉ khi thấy rõ là ai mới chịu ngẩng đầu lên, điều đó khiến cô lo lắng cho sự an toàn của đối phương. Hoặc cũng có thể là vì cô không thích kiểu “đào hoa” của Khương Chi Cửu, đã có nhà riêng mà còn phải dọn ra ngoài thuê.

Nếu không phải để tiện đưa người về, thì là để làm gì?

Khương Chi Cửu là bà chủ của hơn chục quán bar, lại là tiểu thư được cưng chiều nhất của tập đoàn Khương thị. Nói rằng cô không có nhà riêng, e là chẳng ai tin nổi.

Không chú ý đến an toàn của bản thân, lại còn thích trêu ghẹo con gái, tất cả khiến Thư Dụ trong lòng bực bội không thôi.

“Biết rồi mà, vậy thì làm hòa nhé.” Khương Chi Cửu khẽ cười, thu tay lại, tiện tay lấy một múi cam bỏ vào miệng. Cô tựa lưng vào bàn bếp, vừa ăn vừa nói: “Ngọt thật đấy. Chị nghe Bạch Nhược Liễu nói em là blogger, thường quay video? Vừa vào cửa đã lao ngay tới bếp, chẳng lẽ em là food blogger sao?”

“Ừm.”

“Có bao nhiêu fan thế? Cho chị xem trang cá nhân của em được không?”

“Không nhiều.”

“Không cho xem à...” Khương Chi Cửu kéo dài giọng, làm ra vẻ thất vọng: “Xem ra em thật sự không thích chị rồi.”

Chỉ hai giây sau, Thư Dụ đã lau khô tay, xoay người lấy điện thoại trong túi, mở sẵn rồi đưa qua: “Xem đi.”

Rõ ràng cô có thể đọc ID cho Khương Chi Cửu, để đối phương tự tìm. Nhưng chẳng hiểu sao, chỉ vì câu “không cho xem à” kia, cô lại như một phản xạ tự nhiên mà đưa hẳn điện thoại cho cô ấy.

Khương Chi Cửu nhận lấy, ngẩng mắt nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười mờ ám: “Ồ? Em gái làm vậy... là có ý thích chị rồi đúng không?”

1

0

6 ngày trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.