0 chữ
Chương 13
Chương 13
“Lúc nào con cũng nói nhớ rồi, nhưng lần sau lại tái phạm! Con dựa vào việc mình năng lực mạnh, cấp bậc cao, nghĩ rằng chẳng ai có thể quản được, nên muốn làm gì thì làm, đúng không?”
Trần Dung mặc nguyên bộ đồ công sở, vừa cởϊ áσ khoác ném lên sofa, vừa xắn tay áo, làm bộ như chuẩn bị dạy dỗ cô cháu cứng đầu.
“Vâng. Dì út, xin lỗi, đã làm phiền dì.” Thư Dụ giọng thản nhiên đáp.
“...” Trần Dung ngẩn người.
Cô bé này lại ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai như thế sao?
Thế thì... làm sao mà nỡ ra tay nữa chứ?
Bà đành bất lực ngồi phịch xuống sofa, rồi ngước mắt nhìn về phía mẹ Thư Dụ, trong ánh mắt đầy vẻ đau đầu, bất đắc dĩ.
Thư Dụ vốn là kiểu người như thế. Thoạt nhìn thì thanh lãnh nhưng dịu dàng, luôn giữ phép lịch sự, thực chất lại lạnh nhạt, khó gần và chẳng chịu khuất phục trước ai. Đếm đi đếm lại, chỉ có duy nhất một người có thể khiến cô ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ cần người đó mở miệng dặn “Thư Dụ, tháng này không được gây chuyện bên ngoài, đừng làm dì út thêm bận tâm,” thì Thư Dụ sẽ ngoan ngoãn gật đầu, răm rắp tuân theo.
Cô chỉ cúi đầu mềm mỏng, thuận theo một mình người ấy.
Đáng tiếc, giờ đây mọi chuyện đã khác đi.
Thư Dụ nghiêng người rót trà cho dì, khẽ hỏi: “Dì út, hôm đó người kia… thế nào rồi?”
Trần Dung thở dài: “Có tiền án, đã lập hồ sơ khởi tố, chuẩn bị đưa ra tòa.”
Thư Dụ khẽ nâng mắt, lặng lẽ liếc dì một cái, ánh nhìn ẩn chứa nhiều điều không cần nói thành lời.
Trần Dung cười giận: “Cho dù con làm đúng thì cũng không thể xử lý theo cách ấy được. Không hợp quy củ, không theo quy trình. Ai cũng bắt người kiểu con, xã hội loạn cả, ngay cả Cục Quản lý chúng ta cũng chẳng còn tôn nghiêm.”
Thư Dụ không phản bác, chỉ lặng lẽ rót thêm trà cho mẹ, rồi mượn cớ đau đầu để lên phòng nghỉ.
Hôm đó, cô đã ném lại Khương Chi Cửu và Bạch Nhược Liễu, quay lưng bỏ đi thẳng. Giờ chẳng biết tình trạng của Khương Chi Cửu thế nào.
Bạch Nhược Liễu không nói, cô cũng chẳng tiện mở lời hỏi.
Có lẽ đã hồi phục rồi... nếu không, Bạch Nhược Liễu hẳn đã tới báo cho cô biết.
Thư Dụ ngả người lên đầu giường, hờ hững nghịch điện thoại, mở ứng dụng mà Bạch Nhược Liễu từng nhắc đến.
Cô đã tải lại ứng dụng ấy, nhưng vẫn chần chừ chưa nhập số điện thoại để đăng nhập.
Ngón tay xoa xoa lên thái dương, trong lòng thấp thỏm sợ rằng sau khi đăng nhập sẽ phải chứng kiến một giao diện chướng mắt nào đó khiến cô không thể chấp nhận nổi.
Thêm hai ngày trôi qua, cùng giờ ấy, nơi ấy, Thư Dụ lại dựa vào giường, cuối cùng cũng gõ số điện thoại, đăng nhập vào trang cá nhân của mình.
Thế nhưng, giao diện hiển thị đầy rẫy những video... toàn là ẩm thực.
Cô tùy ý nhấn vào một đoạn quay cảnh món cá chua ngọt, lập tức sững sờ.
Đoạn video được quay rất công phu: từ lúc mua cá về, sơ chế, cho vào chảo rồi bày ra đĩa, từng khung hình đều gọn gàng, đẹp mắt chẳng khác nào đầu bếp chuyên nghiệp đang trổ tài tại gia. Món ăn rực rỡ, bóng bẩy, nhìn thôi đã thấy như có thể ngửi thấy hương vị bốc lên.
Trong video, không có gương mặt, chỉ xuất hiện bàn tay. Và Thư Dụ nhận ra ngay đó là tay của mình.
Điều đáng nói nhất là... trong ký ức, cô hoàn toàn không hề biết nấu ăn.
Thế nhưng, suốt ba năm qua, tài khoản này lại đều đặn đăng tải hơn năm mươi video ẩm thực, xen kẽ thêm vài clip đi khám phá quán xá.
Không hiểu nổi, Thư Dụ chụp lại màn hình gửi cho Bạch Nhược Liễu, chỉ hỏi vỏn vẹn một câu: “Căn bếp này... ở đâu vậy?”
Cô không nhớ mình từng mua nhà.
Mẹ đã nhiều lần nhắc muốn mua một căn cho cô, nhưng Thư Dụ sợ mẹ sống một mình sẽ cô quạnh, nên ba năm trước, cô vẫn luôn ở cùng bà.
Bạch Nhược Liễu đáp: “Là nhà thuê đó. Bình thường cậu ở ký túc xá, lấy đâu ra bếp núc. Cậu lại chẳng muốn mua nhà, nên nhất định chỉ thuê thôi, tiện cho việc quay video.”
Thư Dụ chau mày: “Vì sao tôi lại bắt đầu quay video nấu ăn?”
Bạch Nhược Liễu cười khẽ: “Thì ai biết được? Cậu còn chẳng hiểu nổi chính mình bí ẩn đến mức nào nữa là. Mỗi khi cậu quyết định gì, đã bao giờ nói cho ai biết chưa? Cậu xưa nay không phải kiểu dễ dàng sẻ chia.”
Thư Dụ lặng thinh.
Một lúc sau, cô nói: “Gửi địa chỉ cho tôi. Cậu còn giữ chìa khóa không?”
“Cậu định đến à? Sau khi cậu ngã bệnh, dì lo không để cậu sống một mình nên đã trả phòng rồi. Giờ chắc chủ nhà cũng cho người khác thuê rồi. Tám phần mười là đã có người ở mới, cậu đến đó làm gì?”
Trần Dung mặc nguyên bộ đồ công sở, vừa cởϊ áσ khoác ném lên sofa, vừa xắn tay áo, làm bộ như chuẩn bị dạy dỗ cô cháu cứng đầu.
“Vâng. Dì út, xin lỗi, đã làm phiền dì.” Thư Dụ giọng thản nhiên đáp.
“...” Trần Dung ngẩn người.
Cô bé này lại ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai như thế sao?
Thế thì... làm sao mà nỡ ra tay nữa chứ?
Bà đành bất lực ngồi phịch xuống sofa, rồi ngước mắt nhìn về phía mẹ Thư Dụ, trong ánh mắt đầy vẻ đau đầu, bất đắc dĩ.
Thư Dụ vốn là kiểu người như thế. Thoạt nhìn thì thanh lãnh nhưng dịu dàng, luôn giữ phép lịch sự, thực chất lại lạnh nhạt, khó gần và chẳng chịu khuất phục trước ai. Đếm đi đếm lại, chỉ có duy nhất một người có thể khiến cô ngoan ngoãn nghe lời.
Cô chỉ cúi đầu mềm mỏng, thuận theo một mình người ấy.
Đáng tiếc, giờ đây mọi chuyện đã khác đi.
Thư Dụ nghiêng người rót trà cho dì, khẽ hỏi: “Dì út, hôm đó người kia… thế nào rồi?”
Trần Dung thở dài: “Có tiền án, đã lập hồ sơ khởi tố, chuẩn bị đưa ra tòa.”
Thư Dụ khẽ nâng mắt, lặng lẽ liếc dì một cái, ánh nhìn ẩn chứa nhiều điều không cần nói thành lời.
Trần Dung cười giận: “Cho dù con làm đúng thì cũng không thể xử lý theo cách ấy được. Không hợp quy củ, không theo quy trình. Ai cũng bắt người kiểu con, xã hội loạn cả, ngay cả Cục Quản lý chúng ta cũng chẳng còn tôn nghiêm.”
Hôm đó, cô đã ném lại Khương Chi Cửu và Bạch Nhược Liễu, quay lưng bỏ đi thẳng. Giờ chẳng biết tình trạng của Khương Chi Cửu thế nào.
Bạch Nhược Liễu không nói, cô cũng chẳng tiện mở lời hỏi.
Có lẽ đã hồi phục rồi... nếu không, Bạch Nhược Liễu hẳn đã tới báo cho cô biết.
Thư Dụ ngả người lên đầu giường, hờ hững nghịch điện thoại, mở ứng dụng mà Bạch Nhược Liễu từng nhắc đến.
Cô đã tải lại ứng dụng ấy, nhưng vẫn chần chừ chưa nhập số điện thoại để đăng nhập.
Ngón tay xoa xoa lên thái dương, trong lòng thấp thỏm sợ rằng sau khi đăng nhập sẽ phải chứng kiến một giao diện chướng mắt nào đó khiến cô không thể chấp nhận nổi.
Thêm hai ngày trôi qua, cùng giờ ấy, nơi ấy, Thư Dụ lại dựa vào giường, cuối cùng cũng gõ số điện thoại, đăng nhập vào trang cá nhân của mình.
Cô tùy ý nhấn vào một đoạn quay cảnh món cá chua ngọt, lập tức sững sờ.
Đoạn video được quay rất công phu: từ lúc mua cá về, sơ chế, cho vào chảo rồi bày ra đĩa, từng khung hình đều gọn gàng, đẹp mắt chẳng khác nào đầu bếp chuyên nghiệp đang trổ tài tại gia. Món ăn rực rỡ, bóng bẩy, nhìn thôi đã thấy như có thể ngửi thấy hương vị bốc lên.
Trong video, không có gương mặt, chỉ xuất hiện bàn tay. Và Thư Dụ nhận ra ngay đó là tay của mình.
Điều đáng nói nhất là... trong ký ức, cô hoàn toàn không hề biết nấu ăn.
Thế nhưng, suốt ba năm qua, tài khoản này lại đều đặn đăng tải hơn năm mươi video ẩm thực, xen kẽ thêm vài clip đi khám phá quán xá.
Không hiểu nổi, Thư Dụ chụp lại màn hình gửi cho Bạch Nhược Liễu, chỉ hỏi vỏn vẹn một câu: “Căn bếp này... ở đâu vậy?”
Cô không nhớ mình từng mua nhà.
Mẹ đã nhiều lần nhắc muốn mua một căn cho cô, nhưng Thư Dụ sợ mẹ sống một mình sẽ cô quạnh, nên ba năm trước, cô vẫn luôn ở cùng bà.
Bạch Nhược Liễu đáp: “Là nhà thuê đó. Bình thường cậu ở ký túc xá, lấy đâu ra bếp núc. Cậu lại chẳng muốn mua nhà, nên nhất định chỉ thuê thôi, tiện cho việc quay video.”
Thư Dụ chau mày: “Vì sao tôi lại bắt đầu quay video nấu ăn?”
Bạch Nhược Liễu cười khẽ: “Thì ai biết được? Cậu còn chẳng hiểu nổi chính mình bí ẩn đến mức nào nữa là. Mỗi khi cậu quyết định gì, đã bao giờ nói cho ai biết chưa? Cậu xưa nay không phải kiểu dễ dàng sẻ chia.”
Thư Dụ lặng thinh.
Một lúc sau, cô nói: “Gửi địa chỉ cho tôi. Cậu còn giữ chìa khóa không?”
“Cậu định đến à? Sau khi cậu ngã bệnh, dì lo không để cậu sống một mình nên đã trả phòng rồi. Giờ chắc chủ nhà cũng cho người khác thuê rồi. Tám phần mười là đã có người ở mới, cậu đến đó làm gì?”
1
0
5 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
