0 chữ
Chương 9
Thế giới 1 - Chương 2.2: Hãy để thế giới này biến mất cùng em!
Lý Vân Tuệ gọi dì Trần: “Làm nhiều món Tiểu Nghiên thích ăn vào.”
Nói xong lại chợt nhớ khẩu vị bây giờ của Từ Tử Nghiên có lẽ đã khác, bèn dặn thêm: “Cứ làm mấy món sở trường, gọi thêm người phụ, nấu xong bốn món là dọn ra trước, những món khác dọn sau, phải nhanh. À, trước tiên mang trà chiều cho Tiểu Nghiên.”
Căn dặn xong, Lý Vân Tuệ gắng gượng cười với Từ Tử Nghiên: “Con vừa ngất xỉu, bác sĩ Lâm bảo con nghỉ ngơi cho khỏe. Mẹ với ba con về phòng trước. Con ăn chút gì bổ sung vitamin, rồi nằm hoặc ra vườn đi dạo cũng được, sẽ nhanh khỏe hơn.”
Bà chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh sắp xếp lại mớ hỗn loạn trong đầu, nên viện đại một cái cớ. Vừa khéo Từ Tử Nghiên cũng chẳng muốn ngồi đó thêm, được tự do đi quanh dinh thự thế này còn gì bằng.
Cô chẳng nặng lòng gì, biết đâu ngủ dậy một giấc, thế giới này cũng sụp mất, cần gì phải ra vẻ. Thoải mái được thì cứ thoải mái.
Họ vừa về phòng, Từ Tử Nghiên liền loanh quanh một vòng tầng một. Phòng bếp còn to hơn cái căn hộ cô thuê, thiết bị nấu nướng, lò nướng đầy đủ như bếp nhà hàng.
Phòng giúp việc, phòng thú cưng, phòng tiếp khách, phòng trà... Trước đây cô hay mơ mộng nhà giàu, nhưng cũng chưa từng nghĩ to thế này thì dùng làm gì, giờ mới tận mắt thấy, mới thấy đúng là mở mang tầm mắt. Tuy ký ức gốc đã cho cô biết, nhưng phải tự nhìn mới thật, cũng thấy đúng là xuyên thật rồi.
Thời gian quý giá, Từ Tử Nghiên băng qua vườn ra hồ bơi, vui vẻ nằm dài trên ghế cạnh hồ. Trên tivi vẫn hay thấy cảnh này, sướиɠ thật!
Người làm đã bày sẵn hoa quả, bánh ngọt, cocktail, cà phê, nước trái cây, đủ loại cho cô chọn.
Cô ăn thử một trái nho, giật mình nghĩ trái cây nhà giàu mua toàn hàng tuyển sao? Vị đậm ngọt thế này? Không phải cô kém miếng đâu, trái cây cô tự mua cũng tươi ngon, nhưng thật sự không ngon được bằng của nhà họ Phó.
Cô thử mỗi món một miếng, rồi chọn món mình thích, chậm rãi thưởng thức. Ở đây chỉ có mình cô, không ai làm phiền, cũng chẳng biết hệ thống chui vào góc nào ủ rũ rồi, thật sự thoải mái dễ chịu.
Hôm qua còn bận sửa nhà, bận kế hoạch công ty, bận học để thăng chức. Hôm nay đã nằm dài bên hồ bơi biệt thự, sung sướиɠ tận hưởng. Cuộc đời đúng là lắm bất ngờ.
Cô chỉ thấy hai tám năm trước sống phí quá rồi. Đời người phải biết tận hưởng, cày cuốc để rồi ôm việc chết già thì được gì? Không mang đi được đồng nào, tận hưởng được thì cứ tận hưởng!
Lúc này, Phó Đông Phong và Lý Vân Tuệ ở tầng hai, nhìn xuống Từ Tử Nghiên, lòng rối như tơ vò. Lý Vân Tuệ khóc: “Rốt cuộc là sao đây? Sao Tiểu Nghiên lại bị đổi hồn rồi? Vậy con gái chúng ta đâu? Bị con bé kia chiếm mất rồi sao?”
Nói xong lại chợt nhớ khẩu vị bây giờ của Từ Tử Nghiên có lẽ đã khác, bèn dặn thêm: “Cứ làm mấy món sở trường, gọi thêm người phụ, nấu xong bốn món là dọn ra trước, những món khác dọn sau, phải nhanh. À, trước tiên mang trà chiều cho Tiểu Nghiên.”
Căn dặn xong, Lý Vân Tuệ gắng gượng cười với Từ Tử Nghiên: “Con vừa ngất xỉu, bác sĩ Lâm bảo con nghỉ ngơi cho khỏe. Mẹ với ba con về phòng trước. Con ăn chút gì bổ sung vitamin, rồi nằm hoặc ra vườn đi dạo cũng được, sẽ nhanh khỏe hơn.”
Bà chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh sắp xếp lại mớ hỗn loạn trong đầu, nên viện đại một cái cớ. Vừa khéo Từ Tử Nghiên cũng chẳng muốn ngồi đó thêm, được tự do đi quanh dinh thự thế này còn gì bằng.
Cô chẳng nặng lòng gì, biết đâu ngủ dậy một giấc, thế giới này cũng sụp mất, cần gì phải ra vẻ. Thoải mái được thì cứ thoải mái.
Phòng giúp việc, phòng thú cưng, phòng tiếp khách, phòng trà... Trước đây cô hay mơ mộng nhà giàu, nhưng cũng chưa từng nghĩ to thế này thì dùng làm gì, giờ mới tận mắt thấy, mới thấy đúng là mở mang tầm mắt. Tuy ký ức gốc đã cho cô biết, nhưng phải tự nhìn mới thật, cũng thấy đúng là xuyên thật rồi.
Thời gian quý giá, Từ Tử Nghiên băng qua vườn ra hồ bơi, vui vẻ nằm dài trên ghế cạnh hồ. Trên tivi vẫn hay thấy cảnh này, sướиɠ thật!
Người làm đã bày sẵn hoa quả, bánh ngọt, cocktail, cà phê, nước trái cây, đủ loại cho cô chọn.
Cô ăn thử một trái nho, giật mình nghĩ trái cây nhà giàu mua toàn hàng tuyển sao? Vị đậm ngọt thế này? Không phải cô kém miếng đâu, trái cây cô tự mua cũng tươi ngon, nhưng thật sự không ngon được bằng của nhà họ Phó.
Hôm qua còn bận sửa nhà, bận kế hoạch công ty, bận học để thăng chức. Hôm nay đã nằm dài bên hồ bơi biệt thự, sung sướиɠ tận hưởng. Cuộc đời đúng là lắm bất ngờ.
Cô chỉ thấy hai tám năm trước sống phí quá rồi. Đời người phải biết tận hưởng, cày cuốc để rồi ôm việc chết già thì được gì? Không mang đi được đồng nào, tận hưởng được thì cứ tận hưởng!
Lúc này, Phó Đông Phong và Lý Vân Tuệ ở tầng hai, nhìn xuống Từ Tử Nghiên, lòng rối như tơ vò. Lý Vân Tuệ khóc: “Rốt cuộc là sao đây? Sao Tiểu Nghiên lại bị đổi hồn rồi? Vậy con gái chúng ta đâu? Bị con bé kia chiếm mất rồi sao?”
4
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
