TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Thế giới 1 - Chương 7.2: Muốn ăn bám? Vậy thì quỳ xuống mà ăn cho tử tế!

Đinh Kiệt nhìn thấy thứ mình cần, vươn tay định giật thì Từ Tử Nghiên thu về, sắc mặt lạnh tanh: “Thôi, để tôi nghĩ lại. Hẹn hôm khác gặp.”

Đinh Kiệt cười bất lực, nhanh miệng đổi giọng: “Sao nóng tính thế? Ý tôi là hôm nay hơi gấp thôi, tôi gọi vài cuộc dặn dò đã, chứ không phải không đi với cô.”

Gã thở dài: “Chuyện này Phó Khải Minh giận cũng phải, nhưng cô đã hy sinh nhiều thế này, sao tôi nỡ phụ lòng? Tôi sẽ dùng game này để được nhà họ Đinh công nhận, sau này cô sẽ không cần dựa vào nhà họ Phó nữa.”

Sắc mặt Từ Tử Nghiên dịu đi đôi chút, nhưng vẫn im lặng, chưa đưa ổ cứng ra. Đinh Kiệt nhìn vậy bèn ra ngoài gọi điện lo liệu công việc, quay lại thì đồ ăn cũng đã bày xong. Gã chủ động bóc tôm, gỡ thịt cua cho Từ Tử Nghiên, còn cười cười: “Nào, cô chủ Tử Nghiên của tôi thấy phục vụ thế này có vừa ý chưa?”

Món ở đây ngon hơn tay nghề dì Trần gấp mười lần, miếng thịt cua vừa vào miệng, Từ Tử Nghiên đã nở nụ cười, đùa lại: “Tiểu Đinh Tử, được đấy, tiếp tục đi.”

Mặt Đinh Kiệt sượng cứng một giây, nuốt cơn giận xuống, tiếp tục bóc tôm, gắp đồ cho cô. Từ Tử Nghiên chỉ chăm chú ăn, hễ gặp món hợp vị liền ra hiệu gã gắp thêm.

Đinh Kiệt chẳng có thời gian ăn, bận rộn hầu hạ cô như thái giám phục vụ công chúa.

Ăn xong, gã nghẹn đến khó thở, Từ Tử Nghiên thì ăn vô cùng ngon miệng. Đinh Kiệt lẩm bẩm: “Ăn thế đủ rồi, coi chừng no quá đấy.”

Mắt Từ Tử Nghiên cong cong ý cười: “Thì tâm trạng vui nên ăn cũng ngon miệng hơn mà. Hôm nay tôi vui lắm, lần đầu tiên anh đối xử dịu dàng với tôi như thế đấy.”

Cô tiện miệng đọc luôn câu thoại gốc: “Đinh Kiệt, anh ở bên tôi có vui không?”

Đinh Kiệt cúi đầu thêm cho cô bát canh, mỉm cười: “Cô nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ anh chẳng có lý do gì không vui cả. Tôi vì anh mà làm bao nhiêu chuyện, cả thế giới này chẳng ai tốt với anh bằng tôi đâu.” Từ Tử Nghiên lại buông ra thêm một câu thoại, giọng êm mà gai góc.

Phó Khải Minh ngồi nghe trộm bên kia chỉ biết lật mắt. Hắn thừa sức tưởng tượng được lúc này Đinh Kiệt bực bội thế nào, nhưng nhìn vậy mới đã mắt. Tên cáo già đó cũng phải có người trị!

Từ Tử Nghiên ăn uống no nê, tinh thần sảng khoái, chẳng buồn để ý gương mặt Đinh Kiệt đang đen như đít nồi, càng không quan tâm gã đang đói meo, cô đứng dậy phủi tay: “Đi thôi, ăn xong dạo phố cho tiêu cơm. Tôi có khối thứ phải mua. À, mấy món vừa rồi ngon đấy, gói thêm một phần mang về nhé.”

Đinh Kiệt thầm thở phào, tưởng cuối cùng cô cũng nhớ ra là gã chưa ăn gì. Ai ngờ Từ Tử Nghiên thong thả nói tiếp: “Hôm qua làm ba mẹ giận, cũng phải dỗ lại. Gọi người mang đồ ăn sang nhà họ Phó đi, coi như anh báo hiếu trước. Dù gì họ cũng nuôi tôi hai chục năm trời mà.”

Đinh Kiệt nghẹn họng, mặt sa sầm. Nhà họ Đinh với nhà họ Phó đời đời đối đầu, gã việc gì phải hiếu kính với người nhà Phó? Từ Tử Nghiên thật sự nghĩ gã sẽ cưới cô, hai nhà thành thông gia chắc? Ngốc nghếch!

Đinh Kiệt siết chặt mép bàn, cố nuốt cục tức xuống. Bây giờ chưa phải lúc bùng phát, gã vẫn cần Từ Tử Nghiên làm việc cho mình. Muốn ghi điểm trong mắt người nhà họ Đinh, chiêu bẫy nhà họ Phó là nhanh nhất, còn Từ Tử Nghiên mê gã, cứ để cô là quân cờ ngoan ngoãn. Tình hình đang thuận lợi, gã không thể phá vỡ.

Thế là gã cắn răng trả tiền hai bàn ăn, còn sai người mang một bàn qua nhà họ Phó.

2

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.