0 chữ
Chương 17
Thế giới 1 - Chương 3.5: Có lý do để nắm thóp hệ thống!
Hệ thống 001 đáp: [Trước đây quản lý thư viện truyện lỏng lẻo, mấy vai phản diện tự thức tỉnh ý thức, biết hết nội dung kịch bản rồi tụ hợp thành cộng đồng oán khí, suýt chút nữa phá nát thư viện. Bên trên đã sắp xếp để họ đi thanh lọc oán khí, xong xuôi sẽ chuyển đến một thế giới yên bình để sống.]
[May cho họ thật. Khỏi phải sống kiếp phản diện định sẵn, thế cũng tốt. Mong tôi cũng may mắn được vậy. 001, tất cả nhờ cậu đấy.]
Hệ thống 001 líu ríu đồng ý, không dám cãi. Dù Từ Tử Nghiên không hề tỏ ra hung dữ, nó vẫn thấy sợ sợ, ngoan ngoãn hẳn.
Thật ra Từ Tử Nghiên cũng đoán được vì sao hệ thống 001 chọn cô. Kiếp trước cô cắt đứt sạch quan hệ ruột thịt, luật pháp còn chẳng buộc nổi. Cô sống bận rộn, chẳng thân ai, chỉ thỉnh thoảng quyên tiền cho trại trẻ mồ côi mà chưa bao giờ ghé thăm. Trong công việc thì lý trí đến lạnh lùng, chỉ biết tiền bạc và quyền lợi, cuối cùng lao lực đến chết vì kiệt sức. Nhìn ngoài thì đúng chuẩn một con người máu lạnh, quá hợp để kéo sang làm vai phản diện.
Chỉ trách hệ thống 001 không hiểu con người. Cô đúng là ham tiền, thích leo cao, nhưng chưa bao giờ làm chuyện xấu để đạt được điều đó. Lôi cô đóng vai nữ phụ ác độc là lựa chọn tệ hại.
Nhưng lăn lộn từng ấy năm, Từ Tử Nghiên hiểu rõ trên đời này chẳng có gì gọi là công bằng tuyệt đối. Làm ầm lên chẳng giải quyết được gì, đòi quyền lợi thực tế mới là quan trọng.
Dù sao thì, nếu đầu thai, uống xong canh Mạnh Bà cũng quên sạch. Dù đầu thai đi đâu thì người mới cũng chẳng phải cô nữa.
Giờ cô mang ký ức mà sống tiếp, tính ra đã lời quá rồi. Mà nếu lách được khe hở để sống hoài không chết, thì còn lời gấp bội.
Tóm lại bây giờ đã có lý do để nắm thóp 001 rồi, phải ép nó nghĩ cách cho cô mới được. Đã đến đây thì cứ bình tĩnh mà sống, chuyện tức giận ba phút là quên, còn được sống lại thì mỗi giây đều phải yêu bản thân, tin rằng mọi chuyện xảy ra đều có lợi cho mình.
Kiếp trước khổ sở thế cô còn sống được ra hồn, kiếp này có địa vị cao, tài nguyên dồi dào, còn sợ gì nữa? Tệ lắm thì cũng đâu tệ hơn kiếp trước, đúng không?
Phó Đông Phong và Lý Vân Tuệ ban đầu còn lo Từ Tử Nghiên giận dỗi rồi cãi nhau với hệ thống 001, ai ngờ cô giận thì nhanh, mà nguôi cũng nhanh, giờ lại vui vẻ ngồi ăn tiếp. Thấy cô ăn ngon lành, hai người cũng có hứng ăn theo, không để ý mà ăn nhiều hơn mọi khi.
Lý Vân Tuệ xấu hổ đặt đũa xuống, ai mà ngờ vừa khóc xong lại ăn được lắm thế. Thấy vậy, Từ Tử Nghiên ngập ngừng: “Mẹ ăn no chưa? Con còn muốn ăn thêm chút nữa, hơi đói.”
Từ Tử Nghiên không phải ham ăn. Chỉ là vừa nhận ra mọi chuyện còn cứu vãn được, chưa chết ngay, tâm trạng tốt, nên bụng cũng rộn ràng, thật sự chưa no.
[Họ có thấy tôi kỳ cục không nhỉ? Hơi mất mặt thì phải. 001, cậu bảo tôi nên ăn tiếp hay dừng? Hay dọn sang nhà mới rồi ăn đêm tiếp nhỉ?]
Lý Vân Tuệ vội xua tay: “Con cứ ăn đi, mẹ vốn ăn ít, thế này là đủ rồi. Chiều nay con mới ngất, phải ăn thêm cho có sức. Muốn ăn gì cứ bảo bếp làm, ăn từ từ thôi.” Dứt lời còn gắp thêm cho cô một đống đồ ăn.
Từ Tử Nghiên nhìn đĩa toàn món mình thích, biết ngay Lý Vân Tuệ luôn để ý cô thích gì, lòng khẽ mềm lại. [Người ta lạnh nhạt thế mà vẫn quan tâm mình, tự dưng thấy không nỡ rời đi nữa.]
[May cho họ thật. Khỏi phải sống kiếp phản diện định sẵn, thế cũng tốt. Mong tôi cũng may mắn được vậy. 001, tất cả nhờ cậu đấy.]
Hệ thống 001 líu ríu đồng ý, không dám cãi. Dù Từ Tử Nghiên không hề tỏ ra hung dữ, nó vẫn thấy sợ sợ, ngoan ngoãn hẳn.
Thật ra Từ Tử Nghiên cũng đoán được vì sao hệ thống 001 chọn cô. Kiếp trước cô cắt đứt sạch quan hệ ruột thịt, luật pháp còn chẳng buộc nổi. Cô sống bận rộn, chẳng thân ai, chỉ thỉnh thoảng quyên tiền cho trại trẻ mồ côi mà chưa bao giờ ghé thăm. Trong công việc thì lý trí đến lạnh lùng, chỉ biết tiền bạc và quyền lợi, cuối cùng lao lực đến chết vì kiệt sức. Nhìn ngoài thì đúng chuẩn một con người máu lạnh, quá hợp để kéo sang làm vai phản diện.
Nhưng lăn lộn từng ấy năm, Từ Tử Nghiên hiểu rõ trên đời này chẳng có gì gọi là công bằng tuyệt đối. Làm ầm lên chẳng giải quyết được gì, đòi quyền lợi thực tế mới là quan trọng.
Dù sao thì, nếu đầu thai, uống xong canh Mạnh Bà cũng quên sạch. Dù đầu thai đi đâu thì người mới cũng chẳng phải cô nữa.
Giờ cô mang ký ức mà sống tiếp, tính ra đã lời quá rồi. Mà nếu lách được khe hở để sống hoài không chết, thì còn lời gấp bội.
Tóm lại bây giờ đã có lý do để nắm thóp 001 rồi, phải ép nó nghĩ cách cho cô mới được. Đã đến đây thì cứ bình tĩnh mà sống, chuyện tức giận ba phút là quên, còn được sống lại thì mỗi giây đều phải yêu bản thân, tin rằng mọi chuyện xảy ra đều có lợi cho mình.
Phó Đông Phong và Lý Vân Tuệ ban đầu còn lo Từ Tử Nghiên giận dỗi rồi cãi nhau với hệ thống 001, ai ngờ cô giận thì nhanh, mà nguôi cũng nhanh, giờ lại vui vẻ ngồi ăn tiếp. Thấy cô ăn ngon lành, hai người cũng có hứng ăn theo, không để ý mà ăn nhiều hơn mọi khi.
Lý Vân Tuệ xấu hổ đặt đũa xuống, ai mà ngờ vừa khóc xong lại ăn được lắm thế. Thấy vậy, Từ Tử Nghiên ngập ngừng: “Mẹ ăn no chưa? Con còn muốn ăn thêm chút nữa, hơi đói.”
Từ Tử Nghiên không phải ham ăn. Chỉ là vừa nhận ra mọi chuyện còn cứu vãn được, chưa chết ngay, tâm trạng tốt, nên bụng cũng rộn ràng, thật sự chưa no.
[Họ có thấy tôi kỳ cục không nhỉ? Hơi mất mặt thì phải. 001, cậu bảo tôi nên ăn tiếp hay dừng? Hay dọn sang nhà mới rồi ăn đêm tiếp nhỉ?]
Từ Tử Nghiên nhìn đĩa toàn món mình thích, biết ngay Lý Vân Tuệ luôn để ý cô thích gì, lòng khẽ mềm lại. [Người ta lạnh nhạt thế mà vẫn quan tâm mình, tự dưng thấy không nỡ rời đi nữa.]
3
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
