0 chữ
Chương 15
Thế giới 1 - Chương 3.3: Có lý do để nắm thóp hệ thống!
Phó Khải Minh bỗng thấy buồn nôn. Người hắn tin tưởng nhất lại cười cợt đâm sau lưng hắn suốt mười năm qua, đúng là nực cười.
Dù chưa có bằng chứng, nhưng cán cân trong lòng hắn đã nghiêng hẳn về phía Từ Tử Nghiên. Cơn giận bị kìm nén suốt từ nãy, đến đây đã chạm giới hạn. Hắn đập mạnh đôi đũa xuống bàn, bật dậy định xả giận.
“Khải Minh, ăn xong thì về phòng. Đây không phải chỗ để con phát cáu.” Phó Đông Phong nghiêm giọng ngăn lại, dập tắt cơn bùng nổ của hắn.
Nếu Lý Đông đã bám lấy Đinh Kiệt thì không thể hành động thiếu suy nghĩ, phải âm thầm thu thập chứng cứ, chờ thời cơ phản đòn mới được.
Huống hồ, không thể để Từ Tử Nghiên phát hiện bọn họ nghe được suy nghĩ của cô. Bề ngoài, Phó Khải Minh vẫn chưa đủ lý do trở mặt với Lý Đông.
Phó Khải Minh đã kìm nén hết mức, cuối cùng cũng không nhịn được, im lặng chạy thẳng lên lầu, đóng sầm cửa phòng.
Lý Vân Tuệ vội xoa dịu: “Thằng bé nóng tính thế đấy. Lý Đông đừng để bụng, cứ ăn tiếp đi.”
Nhưng đến mức này rồi, Lý Đông còn nuốt nổi nữa sao? Gã vội vàng đứng dậy xin phép ra về. Trước khi đi, nhìn thấy Từ Tử Nghiên bình thản bóc tôm, Lý Đông cũng thấy phục. Vừa rồi Phó Khải Minh nghiến răng nói “áp lực lớn”, lại nói “không được thất bại nữa”, rõ ràng là đang giận chuyện studio bị lỗ, vậy mà Từ Tử Nghiên là kẻ khởi đầu mọi chuyện mặt vẫn không biến sắc, gan cũng to thật.
Từ Tử Nghiên cũng thấy Lý Đông bản lĩnh. Vừa mới lừa Phó Khải Minh xong đã có thể tỉnh bơ tính tiếp kế hoạch, tâm lý phải nói vững như bàn thạch. Tính ra lừa được Phó Khải Minh suốt mười năm, chẳng trách gã tự tin mình nắm thóp Phó Khải Minh chặt như vậy.
Nhưng cô đã nhắc Phó Khải Minh rồi, vừa nãy chắc hắn cũng nhìn ra điểm bất thường của Lý Đông rồi chứ? Nhìn Phó Khải Minh bị chọc tức đến vậy cơ mà.
Mà nói đi cũng phải nói lại, sao ba nuôi ngăn Phó Khải Minh lại làm gì? Sợ lỡ là hiểu lầm thì tình cảm anh em rạn nứt sao? Cũng đúng, xét về lý, mấy chuyện xấu về Lý Đông đều do cô nói ra, với tiền án của nguyên chủ thì nhà họ Phó không tin cô cũng dễ hiểu. Cứ để họ điều tra nhà giam Thâm Thành và sổ sách của Lý Đông trước, rồi tính sau.
Những việc đó không dính dáng gì đến cô. Từ Tử Nghiên dẹp mớ suy nghĩ lộn xộn, tập trung thưởng thức bữa ăn.
[Thịt cua này ngọt thật. Một mình mình ăn hết đĩa cũng được.]
Lý Vân Tuệ gắp cho cô một thìa đầy: “Món này ngon lắm, Tiểu Nghiên ăn nhiều vào, thịt tươi lắm.”
Từ Tử Nghiên hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Lý Vân Tuệ cười: “Con cảm ơn mẹ.”
[001, cậu nói xem nếu tôi mà có một người mẹ như vậy thì tốt biết mấy. Chưa bao giờ mẹ tôi gắp thức ăn cho tôi, tôi muốn gắp miếng thịt cũng bị đánh tay, thịt đều để dành cho đứa con trai cưng của bà ấy. Tôi chỉ được ăn đồ thừa. Hôm nào làm việc chưa xong thì ngay cả đồ thừa cũng không có. Mười sáu tuổi đã bị bỏ đói đến viêm dạ dày.]
Dù chưa có bằng chứng, nhưng cán cân trong lòng hắn đã nghiêng hẳn về phía Từ Tử Nghiên. Cơn giận bị kìm nén suốt từ nãy, đến đây đã chạm giới hạn. Hắn đập mạnh đôi đũa xuống bàn, bật dậy định xả giận.
“Khải Minh, ăn xong thì về phòng. Đây không phải chỗ để con phát cáu.” Phó Đông Phong nghiêm giọng ngăn lại, dập tắt cơn bùng nổ của hắn.
Nếu Lý Đông đã bám lấy Đinh Kiệt thì không thể hành động thiếu suy nghĩ, phải âm thầm thu thập chứng cứ, chờ thời cơ phản đòn mới được.
Huống hồ, không thể để Từ Tử Nghiên phát hiện bọn họ nghe được suy nghĩ của cô. Bề ngoài, Phó Khải Minh vẫn chưa đủ lý do trở mặt với Lý Đông.
Lý Vân Tuệ vội xoa dịu: “Thằng bé nóng tính thế đấy. Lý Đông đừng để bụng, cứ ăn tiếp đi.”
Nhưng đến mức này rồi, Lý Đông còn nuốt nổi nữa sao? Gã vội vàng đứng dậy xin phép ra về. Trước khi đi, nhìn thấy Từ Tử Nghiên bình thản bóc tôm, Lý Đông cũng thấy phục. Vừa rồi Phó Khải Minh nghiến răng nói “áp lực lớn”, lại nói “không được thất bại nữa”, rõ ràng là đang giận chuyện studio bị lỗ, vậy mà Từ Tử Nghiên là kẻ khởi đầu mọi chuyện mặt vẫn không biến sắc, gan cũng to thật.
Từ Tử Nghiên cũng thấy Lý Đông bản lĩnh. Vừa mới lừa Phó Khải Minh xong đã có thể tỉnh bơ tính tiếp kế hoạch, tâm lý phải nói vững như bàn thạch. Tính ra lừa được Phó Khải Minh suốt mười năm, chẳng trách gã tự tin mình nắm thóp Phó Khải Minh chặt như vậy.
Mà nói đi cũng phải nói lại, sao ba nuôi ngăn Phó Khải Minh lại làm gì? Sợ lỡ là hiểu lầm thì tình cảm anh em rạn nứt sao? Cũng đúng, xét về lý, mấy chuyện xấu về Lý Đông đều do cô nói ra, với tiền án của nguyên chủ thì nhà họ Phó không tin cô cũng dễ hiểu. Cứ để họ điều tra nhà giam Thâm Thành và sổ sách của Lý Đông trước, rồi tính sau.
Những việc đó không dính dáng gì đến cô. Từ Tử Nghiên dẹp mớ suy nghĩ lộn xộn, tập trung thưởng thức bữa ăn.
[Thịt cua này ngọt thật. Một mình mình ăn hết đĩa cũng được.]
Lý Vân Tuệ gắp cho cô một thìa đầy: “Món này ngon lắm, Tiểu Nghiên ăn nhiều vào, thịt tươi lắm.”
[001, cậu nói xem nếu tôi mà có một người mẹ như vậy thì tốt biết mấy. Chưa bao giờ mẹ tôi gắp thức ăn cho tôi, tôi muốn gắp miếng thịt cũng bị đánh tay, thịt đều để dành cho đứa con trai cưng của bà ấy. Tôi chỉ được ăn đồ thừa. Hôm nào làm việc chưa xong thì ngay cả đồ thừa cũng không có. Mười sáu tuổi đã bị bỏ đói đến viêm dạ dày.]
5
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
