TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Thế giới 1 - Chương 2.5: Hãy để thế giới này biến mất cùng em!

Ba người nhà họ Phó nhìn mà lòng rối bời. Thật không ngờ Từ Tử Nghiên lại dễ thỏa mãn vậy, tâm trạng cũng nhẹ nhàng đến thế. Chắc đã chết một lần rồi, nên cô buông xuôi. Chẳng thèm làm chuyện hại người, chỉ tận hưởng từng giây còn sống. Họ tự thấy mình còn chẳng bằng cô.

Phó Khải Minh đột nhiên thông suốt: [Một cái game thì sao? Nếu đưa nó cho Đinh Kiệt mà cả nhà còn sống, có thêm thời gian xoay chuyển tình thế, thì đưa luôn. Một cái game mất rồi, mình còn làm ra cái khác được. Chỉ cần còn sống, thì sợ cái gì?]

Nghĩ thế, Phó Khải Minh nói dứt khoát: “Không cần trả cái game đó nữa, cô muốn làm gì thì làm.”

“Hả? Sao thế?” Từ Tử Nghiên tròn mắt ngạc nhiên: [Ủa gì vậy? Game quý thế mà nói bỏ là bỏ?]

Phó Khải Minh kiếm cớ: “Coi như trả công cô kể sự thật cho tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn làm rõ chuyện của Lý Đông, mấy cái khác không quan trọng.”

Từ Tử Nghiên hiểu ra: [Ra là chuyện bạn thân khiến cậu ta sốc quá, đến mức không cần game nữa.]

Cô theo phản xạ, cầm ly lên mỉm cười như lúc xã giao: “Vậy tôi cảm ơn nhé, mời cậu một ly.”

Trong lòng thì gấp rút gọi hệ thống 001: [Hệ thống hệ thống, giờ game là của tôi thật đúng không? Lời to rồi. Mau tra xem nó đáng bao nhiêu, tìm người mua giá tốt bán luôn!]

Phó Khải Minh chỉ muốn phun máu. Hắn cố nhịn nhục cho cô theo kịch bản, thế mà cô chỉ lo ôm game bán lấy tiền, chẳng thèm nghĩ đến việc đưa cho Đinh Kiệt. Kịch bản không được tiến hành thì thế giới sụp, gom tiền làm gì nữa.

Hệ thống 001 cũng vội nhắc Từ Tử Nghiên: [Bây giờ chủ nhân chính thức sở hữu game rồi, có thể đường hoàng giao cho nam chính để kịch bản tiếp tục.]

Từ Tử Nghiên chẳng buồn nghĩ ngợi, từ chối thẳng thừng: [Thằng em nuôi của tôi với Đinh Kiệt vốn là kẻ thù không đội trời chung, Đinh Kiệt còn định thừa cơ giở trò, đạp nhà họ Phó xuống bùn. Sao tôi có thể làm chuyện thất đức thế được? Cậu xem nhà họ Phó cho tôi ăn ngon mặc đẹp thế này, thằng em nuôi tức điên vẫn còn phải đưa game cho tôi, đối xử với tôi quá tốt rồi, tôi đâu nỡ để Đinh Kiệt đắc ý.]

Hệ thống 001: [Nhưng lệch kịch bản, thế giới rất dễ sụp đổ mà.]

[Thì sụp đi, không sớm thì muộn chả sụp. Tôi đâu có rảnh đi theo từng kịch bản, làm mấy chuyện như hại Phó Nhã Trăn thành người thực vật này nọ? Mấy người nhà họ Phó ai cũng vô tội, mắc gì tôi phải gây thêm rắc rối cho họ trước khi chết? Chỉ riêng việc họ cho tôi hưởng phúc nhà giàu thế này, tôi đã phải để họ chết nhẹ nhàng rồi.]

Từ Tử Nghiên suy nghĩ rất rõ ràng, logic mạch lạc, vừa ăn vừa tận hưởng, chẳng có gánh nặng gì.

Ba người nhà họ Phó: “...”

Họ thật sự chưa muốn chết đâu, mất game mất gì cũng chẳng sao, nhưng mà đừng buông xuôi nhanh thế chứ. Mà nói sao giờ? Họ cũng không thể há mồm giục Từ Tử Nghiên mang game dâng cho Đinh Kiệt, để cô cùng gã hại nhà họ được.

Đang lúc ba người vắt óc nghĩ cách nói gì tiếp, người làm đưa một người bước vào: “Ông Phó, bà Phó, anh Lý Đông đến rồi ạ.”

4

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.