Chương 10
Nguy hiểm
Dịch giả & Editor: Công Anh
“Có phải các ngươi cảm thấy không nói cho ta ta liền không có cách nào biết? Ta có thể triệu hoán hai người các ngươi, đương nhiên có thể triệu hoán ra Ác ma thứ ba, mà đến lúc đó các ngươi sẽ bị thất nghiệp, về sau sẽ không có cách nào đạt được Ác ma kết tinh”
“Kỳ thật nhân loại thực sự không có cách nào sử dụng, Ác ma chúng ta đều trực tiếp ăn Ác ma kết tinh, nhân loại các ngươi không thể tiêu hoá được nó a”
Trần Chiếu nhìn khoả Ác ma kết tinh ở trong tay, được rồi tạm thời không giải quyết vấn đề này nữa.
Nếu như Ác ma kết tinh chỉ có thể ăn trực tiếp thì nhân loại tựa hồ thực vô pháp sử dụng.
“Không có phương pháp nào vừa khoa học, vừa hữu hiệu sao?”
“Đối với nhân loại các ngươi mà nói, không có gì tốt hơn so với việc hấp thu dinh dưỡng qua dạ dày tiêu hoá”
Trần Chiếu lại nhìn khoả Ác ma kết tinh trên tay, có nên thử một chút không?
Có lẽ dạ dày của mình có thể tiêu hoá hết được a. Cho dù tiêu hoá không hết, cùng lắm sẽ kết sỏi, có gì mà không được.
Được rồi, nên đảm bảo an toàn một chút.
Sau đó, Trần Chiếu quyết định buông tha cho ý nghĩ này. Ai biết sau khi nuốt vào đối với thân thể có tác dụng gì.
“Cho các ngươi”. Trần Chiếu tiện tay ném viên Ác ma kết tinh cho hai tên kia, để cho bọn nó đi tranh giành, chém giết với nhau.
Nhìn một chó, một con rắn ở nơi này đuổi nhau ngược lại rất đặc sắc. Ngoài trời bỗng nhiên lất phất mưa, qua mấy phút, mưa càng lúc càng lớn.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trần Chiếu vang lên: “Trần, lại có khách hàng, bất quá lần này có phần đặc biệt, đi hay không tuỳ ý ngươi”.
“Khách hàng như nào?”
“Là một lão đại cần giúp đỡ, giá tiền không thấp, ba ngàn dollar”
“Hắn xảy ra chuyện gì?”
“Vết thương do bị súng bắn”
“Có nguy hiểm gì không?”
“Nếu như ta nói tuyệt đối an toàn vậy khẳng định là lừa ngươi, bất quá ngươi kia con như ta quen thuộc, hắn rất tuân thủ quy củ”.
“Đi, ngươi đã nói như vậy thì đi”. Chưa nói đến những yếu tố khách quan, ba ngàn dollar đủ để cho Trần Chiếu mạo hiểm.
Bất kể là lúc nào, số tiền ba ngàn dollar cũng không hề nhỏ, huống chi bây giờ Trần Chiếu rất nghèo.
Thời gian đã không còn sớm, Trần Chiếu gọi Vincent hỏi xem hắn có thời gian rảnh không.
Vincent đáp ứng đến đón hắn, bất quá hắn muốn thù lao gấp đôi.
Vincent lái xe đưa Trần Chiếu đến một quảng trường có vẻ hơi cổ xưa, xung quanh ánh đèn đường hơi âm u.
“Cần ta chờ ngươi ở chỗ này không?” Vincent biết rõ đây là địa phương nào.
“Đừng ở lại đây, nếu như ta cần ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi, nơi này không an toàn, ngươi lái xe đi dạo ở địa phương khác đi”
“Ta hiểu”. Vincent gật gật đầu.
Trần Chiếu xuống xe, đội mưa đi vào dưới mái hiên sau đó gõ cửa.
Cửa mở ra, trong bóng tối xuất hiện một cái họng súng đen ngòm chỉ thằng vào trán Trần Chiếu. Giờ khắc này, Trần Chiếu hoàn toàn hối hận.
Isen, ngươi nói an toàn ở đâu ra? Cái này và việc Isen nói không giống nhau a.
“Này, ta là bác sĩ, Isen giới thiệu ta đến đây”
Lúc này, một thanh âm khàn khàn từ bên trong truyền ra: “Mogry, buông súng xuống, ta tin tưởng Isen”.
“Ta bây giờ có thể đi vào được chưa?”
“Vào đi tiểu tử”
Trần Chiếu tiến vào bên trong và đi vào trong phòng nhỏ: “Nơi này quá tối, mở đèn”.
“Mogry bật đèn”
Đèn bật lên, Trần Chiếu thấy một nam tử nửa ngồi trên ghế sa lon, toàn thân đều là máu, trên người có bốn phía đều có vết thương do súng gây ra, phần bụng cùng bộ ngực được quấn băng gạc, thủ pháp rất tuỳ ý, lúc này vẫn còn rướm máu.
Trên người nam tử ướt sũng, không chỉ do máu mà còn có mồ hôi. Nhìn ra, hắn hiện tại phi thường thống khổ. Trần Chiếu ngồi vào ghế sô pha bên cạnh hỏi: “Có thể nói cho ta biết, ngươi trúng đạn lúc nào?”
“Buổi sáng”
“Thời gian chuẩn xác”
“Ách. Đại khái cách đây khoảng mười bốn, mười lăm tiếng a”
Trần Chiếu mở băng gạc ra: “Viên đạn chưa lấy ra, rất có thể đã bị nhiễm trùng, hơn nữa ngươi mất máu quá nhiều”.
Mấy ngày nay, Trần Chiếu phát hiện chướng ngại lớn nhất khi mình làm nghề y là không có dược vật (thuốc).
Có một vài bệnh có thể dùng phương pháp châm cứu, nhưng có chút thương thế phải dùng đến thuốc tây.
Thế nhưng không có giấy phép hành nghề nên Amoxicillin bình thường nhất cũng không có. Tiêu viêm tốt nhất là dùng Amoxicillin, đương nhiên Vân Nam bạch dược cũng rất công hiệu, Trần Chiếu không có Amoxicillin, Vân Nam bạch dược.
Hơn nữa, Trần Chiếu phải giúp hắn lấy viên đạn ra mà thuốc giảm đau Trần Chiếu đều không có.
“Yên tâm đi, ngươi chỉ cần giúp ta trị liệu, mặc kệ ra sao ta cũng sẽ trả tiền”. Nam tử có chút suy yếu nói.
Bất quá tên đầu trọc Mogry đứng ở bên kia chắc chắn không nghe lời lão đại hắn nói a.
Hắn một mực dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Chiếu, nếu lão đại hắn xảy ra vấn đề gì khả năng Trần Chiếu cũng không còn sống sót để đi ra ngoài.
“Ta cũng cần thi châm cho ngươi, giúp ngươi giảm đau, sau đó mới có thể giúp ngươi lấy viên đạn ra”
“Ta không sợ đau”
“Đâu không phải là vấn đề sợ hay không sợ, nhiều khi dũng khí không cứu sống ngươi được, đau đớn kịch liệt có thể làm huyết dịch gia tốc, nội tiết gia tốc, ngươi đã mất máu nhiều rồi, nếu như bây giờ tiếp tục mất máu, chỉ sợ ngươi sẽ lập tức lên Thiên đường”
“Hảo, ta sẽ phối hợp với ngươi”
Trần Chiếu cẩn thận từng li từng tí thi châm, nhận thức chuẩn huyệt vị không dám có chút lệch.
Đây không chỉ là vì tính mạng của người bệnh mà cũng vì tính mạng của mình a.
Sau khi hoàn thành thi châm giảm đau, Trần Chiếu nhẹ nhàng ấn vào vùng xung quanh vết thương một chút: “Có cảm giác không?
“Có, bất quá sẽ không đau”
Có cảm giác là tốt rồi, nếu như không có cảm giác thì nói lên vùng xung quanh vết thương đã bị hoại tử.
Trần Chiếu lấy ra dao giải phẫu, đầu tiên là vết thương ở phần bụng, viên đạn tiến nhập không sâu lắm, rạch miệng vết thương ra mắt thường có thể thấy ngay viên đạn.
Cả quá trình không đến mười phút, viên đạn thứ nhất đã được lấy ra.
Bất quá thời điểm Trần Chiếu kiểm tra vết thương ở ngực phát hiện viên đạn bị kẹt tại bên cạnh tâm thất, bên trên động mạnh chủ, vô cùng nguy hiểm.
“Vị trí này quá phiền toái, trước lấy hai viên ở nơi khác”. Trần Chiếu chỉ có thể tạm thời buông tha cho viên đạn này.
Hai viên đạn khác ở vị trí bắp đùi cùng bờ vai, không có độ khó, tất cả quá trình chỉ mất hai mươi phút.
Bất quá cuối cùng hắn vẫn phải đối mặt với vết thương trước ngực. Trần chiếu nhíu mày, suy tư.
Đột nhiên, Trần Chiếu giật mình khi thấy bên người có một cái bóng.
“Làm sao vậy?”
Đó là một người không có khuôn mặt, mặc hắc bào, bộ mặt thì trống rỗng, trong tay cầm một thanh liêm đao loang lổ, gỉ sét.
Tử thần!!! Hắn là Tử thần!
Tuyệt đối không sai..
Tử thần tới.
Mồ hôi lạnh trên trán Trần Chiếu ứa ra, hắn là vì ai mà đến?
Bất kể là vì ai, đối với Trần Chiếu mà nói cũng không phải sự tình tốt đẹp gì.
Bình tĩnh, bình tĩnh… Phải tỉnh táo.
Vị lão đại này không thể chết được! Hắn chết mình cũng phải chết.
Giờ khắc này, Trần Chiếu rất hối hận, tại sao phải tham tiền mà tiếp nhận vị khách này, vì cái gì không mang theo hai tiểu ác ma đi cùng.
Nếu như có bọn hắn, có lẽ còn có chút cơ hội.
30
0
6 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
