TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Nhớ đến những lời vừa rồi Phó Trình nói, Sầm Thanh Nhan không khỏi buồn phiền.

Mở giao diện hệ thống ra xem, nhiệm vụ hệ thống vẫn dừng lại ở “Từ chối Phó Trình cầu hôn và chọc giận hắn” bên cạnh vẫn là một dòng chữ rất to chưa hoàn thành.

Xem ra lại phải tiếp tục cố gắng thêm nữa rồi.

Sau khi được Vệ Ninh đưa về nhà, thái y trong cung cũng tới sầm phủ, khám xong chỉ nói chân bị thương nhẹ không có gì đáng ngại.

Tất cả mọi người ở Sầm gia lúc này mới yên tâm, sau khi Sầm Thanh Nhan uống thuốc xong liền lên giường nghỉ ngơi.

Vệ Ninh khoanh tay đứng ở một bên, chờ một đám người đi ra, Sầm Thanh Nhan gấp gáp nhìn về phía hắn: “Phụ thân đã biết việc sảy ra ở trại nuôi ngựa chưa?”

Vệ Ninh nhẹ giọng nói: “Lão gia đã biết, vừa nãy đã gọi ta qua đó hỏi chuyện.”

Sầm Thanh Nhan vội hỏi: “Ông ấy đã nói những gì? Có muốn giúp ta thoát khỏi việc này không? Ngươi nói sao? Có nói ta không đồng ý không?”

Vì lúc nãy bị một đám người vây quanh nên nàng chưa thể nói chuyện với phụ thân được.

Ai cũng biết Thái Tử Phó Dục Bạch và Tam vương gia Phó Trình như nước với lửa, hai người tranh quyền đoạt lợi, vì vậy nên trên triều đã chia ra làm mấy phe phái.

Sầm gia từ trước đến nay đều ở phái trung lập, cũng không tham dự việc đoạt vị. Nhưng vì việc sảy ra ở trại nuôi ngựa, làm cái cớ cho Phó Trình dựa vào để ép nàng gả cho hắn, tình thế trên triều tất sẽ đại biến, cũng không tốt cho Sầm gia.

Càng quan trọng hơn là, nhiệm vụ của nàng sẽ thất bại!

“Lão gia chưa nói gì cả.” Vệ Ninh nói: “Tiểu thư vẫn nên an tâm nghỉ ngơi cho tốt, trên đùi ngươi còn đang bị thương.”

“Ta làm sao có thể an tâm được?” Sầm Thanh Nhan rầu rĩ nói: “Vệ Ninh, nếu ngươi nghe thấy được bất kỳ tin tức gì thì nhất định phải nói cho ta biết, ta tuyệt đối không thể gả cho tên gia hỏa Phó Trình kia.”

Hiện giờ mọi chuyện đang chệch đường ray, nàng hiện tại không có nội dung tiểu thuyết để tham khảo, ai mà biết hành động tiếp theo của tên điên kia là gì, có chuẩn bị trước vẫn hơn.

Sầm Thanh Nhan nhìn sang thấy ánh mắt Vệ Ninh thất thần.

Ánh mắt sâu thẳm như ẩn chứa tầng tầng lớp lớp cảm xúc, nhưng lại không thể nhìn ra rốt cuộc đó là gì.

Sầm Thanh Nhan: “Vệ Ninh?”

Vệ Ninh siết chặt tay, gục đầu xuống, cung kính nói: “Tiểu thư, ta đã biết.”

Hắn biết, trong mắt tiểu thư chỉ có người kia, làm sao có thể nhìn đến những người khác.

Dù là kiếp trước hay kiếp này. Trong mắt hay trong lòng, từ trước tới nay đều chỉ có Dụ Thiên Hàn.

Ở kiếp trước, Dụ Thiên Hàn lạnh lùng với nàng, tránh né nàng, nàng vẫn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, hi sinh mạng sống của mình chỉ vì không muốn thấy hắn buồn.

Hắn từng nghĩ, phải làm cho tiểu thư học cách từ bỏ, bởi vì Dụ Thiên Hàn không đáng. Người đó, không có bất kì chỗ nào xứng với tấm lòng trong trắng của tiểu thư hết, nhưng hắn không muốn thấy tiểu thư buồn nên từ bỏ.

Một khi đã như vậy, hắn nhất định sẽ khiến một đời này của tiểu thư thật hạnh phúc.

Mặc kệ ngươi muốn cái gì, chỉ cần là ngươi muốn, ta đều cho ngươi.

Vệ Ninh hít sâu một hơi, đè nén sự thống khổ cùng ghen ghét trong lòng, dừng một chút, nói: “Có ta ở đây, sẽ không có việc gì.”

Sầm Thanh Nhan cười khổ, Vệ Ninh chỉ là một thị vệ được nàng nuôi từ nhỏ, hắn làm sao hiểu được vòng xoáy trong triều nguy hiểm cỡ nào chứ.

Nàng đáp lại một tiếng, chui vào trong chăn.

Vệ Ninh ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trở lại trong phòng mình, cửa sổ trong phòng khép hờ, lộ ra một khe hở, có cái gì ở đó.

Một chiếc lông chim màu trắng rất nhỏ, gần như không thể nhìn thấy, cắm ở bên trong khe hở, bị gió thổi qua, lông chim hơi lay động.

Vệ Ninh đi đến, xoắn sợi lông chim lại, trong mắt lóe lên tia kỳ dị.

==

Đông Cung, cảnh dương điện.

Phó Dục Bạch ngồi ngay ngắn trước án thư, cầm bút nhìn chăm chú tờ giấy trên bàn.

Hôm nay hắn đã cùng Phó Trình tranh luận trước mặt phụ hoàng.

Sau khi trở về từ trại nuôi ngựa, Phó Trình lập tức đi tìm phụ hoàng, sau khi Phó Dục Bạch biết được tin tức này cũng vội vàng chạy qua.

Phó Dục Bạch không ngờ lần này Phó Trình lại kiên trì như vậy, ở trong mộng, Phó Trình cũng có tâm tư này, nhưng là bị Sầm Thanh Nhan chọc giận nên quả quyết bỏ ý định đó, còn kết thù với Sầm Thanh Nhan.

Hiện tại, hắn chẳng những không bị chọc giận, mà ngược lại còn kiên trì phải chịu trách nhiệm với Sầm Thanh Nhan.

Chịu trách nhiệm, nghe thật buồn cười.

Bất quá chỉ là nhìn thấy lúc rơi xuống nước, đến quần áo Sầm Thanh Nhan còn chưa chạm vào, thậm chí tên hộ vệ kia còn tiếp xúc nhiều hơn hắn nữa, cứ như vậy, mà còn có thể mặt dày nói muốn chịu trách nhiệm.

Nếu đúng như vậy, thì tất cả các cung nữ từ xưa đến nay dùng hết tâm cơ với Phó Trình, đều được hắn cưới hồi cung hết rồi.

Nhưng lần này, Phó Trình dường như quyết tâm muốn cưới Sầm Thanh Nhan, dựa theo tính cách thường ngày, hắn sẽ không cắn chết không buông sau khi bị Sầm Thanh Nhan sỉ nhục như vậy.

Thật không giống hắn.

Một cảm giác kì lạ cứ quanh quẩn trong lòng Phó Dục Bạch, hắn cảm thấy dường như Phó Trình cũng biết điều gì đó giống mình.

Trong mộng, về sau Sầm Thanh Nhan lúc sẽ có tác dụng lớn.

Nếu mình có thể nằm mơ thấy, liệu Phó Trình…… Có thể không? Bởi vì biết được tầm quan trọng của Sầm Thanh Nhan, cho nên làm thế nào cũng không chịu buông tay.

Vì cái vị trí kia, không có gì ngạc nhiên khi Phó Trình làm như thế.

Bút trong tay hơi run lên, trong mắt Phó Dục Bạch thêm vài phần lạnh lẽo. Hắn nhắc bút viết xuống mấy chữ, ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ.

Quản sự đứng cách đó không xa, rũ mắt, cung kính nói: “Điện hạ, có tin tức từ Tiềm Vân Các.”

Phó Dục Bạch nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: “Nói như thế nào?”

Quản sự thật cẩn thận trả lời: “Tiềm Vân Các nói là còn muốn suy xét một chút —— bọn họ còn nói, vì báo đáp lòng tốt của điện hạ, họ đã cố ý chuẩn bị cho điện hạ một lễ vật.”

Nói xong, hắn chậm rãi tiến lên, từ cổ tay áo lấy ra một ống trúc, đưa cho Phó Dục Bạch.

Phó Dục Bạch cầm lấy ống trúc, từ trong đó lấy ra một tờ giấy rất nhỏ, bên trong chỉ viết một câu, đôi môi mỏng của Phó Dục Bạch khẽ nhếch lên, lộ ra vài phần ý cười.

“Ra ngoài đi.”

Quản sự nghe vậy cung kính rời khỏi phòng.

Phó Dục Bạch nhìn chằm chằm vào chữ trên tờ giấy, trầm ngâm.

Tiềm Vân Các, nơi bí ẩn và đen tối nhất tồn tại trên thế gian. Nó độc lập với triều đình, cũng không can thiệp vào chuyện triều chính, lại có mạng lưới tin tức rộng lớn khắp thiên hạ.

Chỉ cần có thể trả được một cái giá, là có thể nhận được tin tức mình muốn từ Tiềm Vân Các. Chỉ là người của Tiềm Vân Các từ trước đến nay xuất quỷ nhập thần, rất khó tìm được tung tích.

Ở trong mộng, hắn cũng từng gửi một tín hiệu tốt đến Tiềm Vân Các, làm Thái Tử đương triều, nếu có thể nhận được trợ giúp từ Tiềm Vân Các thì nhất định thế lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều. Chỉ là Tiềm Vân Các trong mộng giống như tôn chỉ từ trước đến nay, từ chối hắn.

Phó Dục Bạch tưởng rằng lúc này cũng sẽ như vậy, lại không nghĩ đến thái độ của Tiềm Vân Các lại buông lỏng.

Dường như không giống với trong mộng.

Tờ giấy trong tay chậm rãi bị bóp nát, trong mắt Phó Dục Bạch hiện lên một tia lạnh lẽo.

Mặc kệ Phó Trình có những ký ức kia hay không, hắn chỉ có thể là kẻ thua cuộc.

Sầm Thanh Nhan không thể gả cho hắn, mà ngôi vị hoàng đế, cũng chỉ có thể thuộc về một mình Phó Dục Bạch.

Phó Trình, đừng bao giờ nghĩ đến——

==

Ngoài cửa sổ trời đang mưa, hạt mưa nhỏ rơi xuống bệ cửa sổ, bắn nước tung tóe.

Sầm Thanh Nhan ghé vào một bên, vươn ngón tay đón những giọt mưa, rồi nhìn nó từ đầu ngón tay chảy xuống.

Thật sự quá nhàm chán.

Nàng thở dài, bởi vì vết thương ở chân, cha hạ lệnh không cho nàng ra khỏi cửa, nàng liền bị nhốt ở trong phòng, chuyện gì cũng không làm được.

Tiểu Ngô bưng chậu gỗ đẩy cửa vào, thấy nàng như vậy liền cười thành tiếng: “Tiểu thư, ngươi đây là đang làm cái gì vậy? Nước mưa chơi không vui đâu.”

Sầm Thanh Nhan thở dài: “Nhàm chán quá——”

Tiểu Ngô chớp chớp mắt, nói: “Ta nói ra việc này đảm bảo ngươi không còn nhàm chán nữa.”

Nàng thần bí tiến lại gần, lấy ra một cái lọ từ cổ tay áo, đặt nó trước mặt Sầm Thanh Nhan.

Sầm Thanh Nhan lười biếng nhìn lướt qua: “Cái gì đây?”

“Ngọc lộ vô ngân cao.” Tiểu Ngô cười tủm tỉm nói: “Đây chính là thứ tốt.”

Sầm Thanh Nhan lập tức bật dậy, ngọc lộ vô ngân cao?

Đây đương nhiên là thứ tốt, quỷ y Vân Thừa Dễ chế tạo ra, đặc biệt dùng để tái tạo da, dùng thứ này sẽ không sợ để lại sẹo.

Ngọc lộ vô ngân cao trên đời cũng không có mấy lọ, Sầm phủ còn không có, ở đâu ra một lọ thế này?

Tiểu Ngô ra vẻ thần bí nói: “Vừa nãy là Ân tiểu thư phái người đưa đến, nói là nghe nói tiểu thư bị thương ở chân, nên đặc biệt mang cho tiểu thư dùng.”

“Ân gia?”

“Đúng vậy, chính là Ân gia.” Tiểu Ngô nói: “Tiểu thư, ngươi đang rất vui đúng không.”

Sầm Thanh Nhan không rõ nguyên do: “Vui vẻ cái gì? Ân Chi không phải người duy nhất trong Ân gia, nàng và ta từ trước đến nay không qua lại, tự nhiên lại tặng ta thuốc tốt như vậy làm gì? Nói không chừng còn có độc ấy chứ, ta cảm thấy nàng muốn hại ta. ”

Ân Chi cũng là một nữ phụ độc ác trong truyện gốc, chẳng qua suất diễn của nàng ta ít hơn nguyên chủ khá nhiều mà thôi.

Là biểu muội của nam chính Dụ Thiên Hàn, Ân Chi có thể coi là một trong số tài nữ trong kinh thành. Nhưng giống như nguyên thân, tính cánh của Ân Chi vô cùng kiêu căng ngạo mạn, làm cho nữ chính Hề Dao và nguyên thân đều không ưa.

Kiếp trước Sầm Thanh Nhan mỗi lần nhìn thấy nàng ta đều sẽ cãi nhau, với mối quan hệ như thế mà lại tặng nàng ngọc lộ vô ngân cao? Nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.

Tiểu Ngô nói: “Tiểu thư ngươi nghĩ mà xem, với gia thế của Ân gia, làm sao có thể có thứ như ngọc lộ vô ngân cao được, khẳng định là người khác đưa. Nhưng nếu là người khác đưa nàng, với mối quan hệ của nàng và ngươi, nàng tuyệt đối sẽ không đem thứ tốt như vậy tặng cho ngươi. Huống chi tiểu thư ngươi cũng chỉ là bị bong gân mà thôi, căn bản là không cần dùng tới vô ngân cao.”

Nàng tiếp tục nói: “Cho nên, chỉ có một khả năng. Thuốc này là do người khác bảo Ân Chi đưa tới. Có thể có ngọc lộ vô ngân cao trong kinh thành vốn không có mấy người, còn có thể khiến Ân Chi cúi đầu, vậy chỉ có một người.”

Tiểu Ngô mắt mang ý cười, vui sướng nhìn Sầm Thanh Nhan: “Đó chính là thế tử, tiểu thư.”

Sầm Thanh Nhan: “……”

Không thể nào. Dụ Thiên Hàn sẽ có lòng tốt như vậy?

“Ngươi nói bừa đi,” Sầm Thanh Nhan bị dọa trong lòng hoảng hốt, vốn dĩ lần trước Dụ Thiên Hàn đã rất kỳ quái, nếu thuốc này là do Dụ Thiên Hàn đưa, thì chuyện này quả thực làm đảo lộn nhận thức của nàng.

Rốt cuộc đời trước Dụ Thiên Hàn tránh nàng còn không kịp, thấy nàng đều hận không thể lập tức tránh đi, sợ nàng làm bẩn mắt hắn.

“Ta không nói bừa đâu.” Tiểu Ngô tiếp tục nói: “Ân gia còn mời tiểu thư ngày mai tham gia thưởng họa yến, nói là Vương phi có một bộ tranh, muốn cho tiểu thư xem thử. Sợ ngươi hành động không tiện, ngày mai sẽ phái người tới đón ngươi. Đó chính là mẫu thân của thế tử, ta dám cam đoan, lọ dược kia chính là thế tử đưa cho ngài.”

Tiểu Ngô rất mừng cho Sầm Thanh Nhan, bọn họ đều biết tiểu thư nhà mình thích thế tử nhiều như thế nào. Chỉ cần nơi nào có thế tử xuất hiện là nàng nhất định sẽ đến. Chỉ là trước đây thế tử đều hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của tiểu thư, hiện giờ rốt cuộc cũng được đáp lại, tiểu thư cũng coi như hết khổ rồi .

Sầm Thanh Nhan rất choáng váng, nàng nhớ rõ ràng, thưởng họa yến này có xuất hiện trong nguyên tác, là Vương phi thấy Dụ Thiên Hàn đã tới tuổi lấy vợ, muốn chọn một hôn sự tốt cho hắn ở kinh thành, cho nên liền mời một số tiểu thư tham gia, lấy danh nghĩa thưởng tranh, và chỉ tổ chức ở Ân gia để giữ một danh tiếng thấp.

Chỉ là những tiểu thư được mời tham gia đều là những người Vương phi cảm thấy thích hợp, mà kiếp trước nàng còn không còn tư cách để đi, bởi vì tên nàng đã bị Dụ Thiên Hàn gạch bỏ từ đầu rồi, trực tiếp bị bóp chết từ trong trứng.

Tại sao nàng còn được Ân gia phát thiệp mời? Dụ Thiên Hàn là choáng váng hay là đã quên mất việc này rồi?

14

0

6 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.