Chương 12
Tiêu chí hành nghề
"Biết gián đoạn một chiêu thức đang thi triển ra sẽ có hậu quả gì không?”
Chân Kỳ nhớ lại hình ảnh chủ nhân cũ phải thu kiếm lại trong trận đấu, luồng nội lực thay vì được xuất ra bên ngoài lại chạy ngược vào trong và gây ra nội thương.
"Sẽ bị phản phệ ạ.”
"Đúng thế, nhưng chỉ xảy ra khi nó gần tới cuối chiêu thức rồi mà con phải dừng lại thôi. Khi con đột ngột chuyển hướng một dòng chảy gần như đã hoàn chỉnh, nó sẽ dội ngược lại về phía con.”
"Tình cờ làm sao, trong đa số thực chiến, người ta đều để lại lỗ hổng ngay gần cuối chiêu thức. Không phải vì ngẫu nhiên mà là do cảm xúc chi phối.”
"Cảm xúc? Ý người là vì nóng giận nên mất khôn ạ?”
Giản Ý gật đầu: “Trong tỷ võ hay đấu giao hữu, mục đích chủ yếu là làm thế nào để võ công của bản thân áp đảo được đối thủ chứ không phải lấy mạng họ, nên võ giả có xu hướng bình tĩnh và thi triển hoàn hảo hơn. Nhưng khi con đánh nhau, những lời khiêu khích, đe dọa, hành vi nhục mạ và hoàn cảnh xung quanh sẽ khiến con dễ nôn nóng, bất an, giận dữ, từ đó tạo ra những lỗ hổng trong kiếm chiêu.
Một khách hàng cũ của ta đã từng nói ông ấy lúc nào cũng đánh nhau với tâm thế muốn giết chết kẻ trước mắt mình, từ đó áp đảo về mặt khí thế hơn hẳn. Nhưng cũng chính bởi điều đó, ta nhìn thấy được ở cuối kiếm chiêu của mình, ông ấy luôn để lại một lỗ hổng nhỏ.
Bởi vì kiếm pháp của ông ấy tuy có bắt đầu mạnh bạo, nhưng kết thúc của nó là sự buông thả. Nếu cứ đâm tới với quyết tâm đó thì cũng được thôi, nó vẫn là kiếm pháp mạnh. Nhưng nó sẽ không hoàn chỉnh.”
Giản Ý chợt giơ kiếm, thi triển kiếm chiêu mà hắn đã thấy từ người khách đó.
"Ta chỉ nhìn qua vài lần thôi nên không phải nó sẽ giống y hệt, nhưng ta sẽ mô phỏng dòng chảy đó cho con xem.”
Hắn đưa kiếm lên, chém xuống, cước bộ vừa nhanh, vừa mạnh và các cú vung rất lực, cảm tưởng như nếu bây giờ đưa tay ra đỡ lấy, Chân Kỳ sẽ gãy tay ngay lập tức vì sức nặng đơn thuần mà chưa cần đến nội lực.
"Phần đầu của kiếm chiêu là sự kết hợp giữa tốc kiếm và trọng kiếm, vừa phải vung kiếm thật nhanh cũng vừa phải vung kiếm thật mạnh, nhưng nếu vung kiếm như thế trong thời gian dài, con biết con sẽ thế nào chứ?”
Chân Kỳ tưởng tượng cảnh bản thân cũng vung kiếm như vậy, trả lời:
"Con sẽ mất sức nhanh và mỏi vai.”
"Đúng vậy.” Giản Ý đáp, hắn bắt đầu chậm dần kiếm lại, tạo thế sau đó vung ra một đòn thật mạnh.
Một cơn cuồng phong quét ngang phía chung quanh, khiến cho cát bụi dưới đất bốc lên, uy lực không hề tầm thường, nhưng Chân Kỳ cảm giác như thiếu thiếu gì đó.
"Đây là kết quả nếu con tiếp tục vung mạnh thanh kiếm như vậy. Nhưng nếu con làm đúng thì…”
Giản Ý lại lần nữa giơ kiếm lên, phần đầu của kiếm chiêu vẫn y như cũ, chỉ là đến lúc cuối, thay vì chém mạnh, hắn lại chém nó ra với một lực từ từ, nhẹ nhàng, ấy thế mà sau khi kiếm chiêu hoàn thành, một cơn cuồng phong lại cuồn cuộn nổi lên, tạt mạnh qua người Chân Kỳ khiến cậu suýt không đứng vững.
"Kiếm chiêu này tập trung vào việc tạo ra sự áp đảo ban đầu, khiến đối thủ choáng ngợp sau đó tác động vừa đủ để nó quay trở lại lần nữa. Giống như cách con rút kiếm nhanh, nhưng sau đó phải đút kiếm lại vào bao một cách từ từ chậm rãi. Nếu con vội vàng ở cuối, kiếm sẽ không vào được.”
"Bởi vì không kiểm soát được tâm trí cho phù hợp, thế nên đến cuối cùng, vị khách hàng đó mới bị thương và tìm đến ta đấy. Biết đối thủ ông ta đã dùng cách gì để hóa giải kiếm chiêu đó không?”
"Chỉ cần hẩy nhẹ đầu kiếm đi thôi. Ông ấy liền mất đà và lao người về trước.”
Chân Kỳ đập tay, nhận ra: "Đôi tay mỏi và tốc độ nhanh đã khiến kiếm không còn vững nữa phải không ạ?”
"Chính xác, nếu ông ấy vung đúng cách, thanh kiếm sẽ nhẹ nhàng luồn lách và vững lại. Đó là cách con nên khai thác lỗ hổng trong dòng chảy, con đã hiểu chưa?”
Đôi mắt Chân Kỳ sáng lấp lánh, gật gật đầu: “Vâng ạ.”
"Tên của kiếm chiêu này là Vô gian kiếm thế thức thứ nhất, kiếp pháp này có tổng cộng lục thức, ta sẽ tạo ra các lỗ hổng khác nhau trong mỗi thức và con phải hóa giải nó bằng tất cả mọi cách có thể nghĩ ra.”
Chân Kỳ đột nhiên lại có chút chùn chân: "Nhưng… nếu con bị trúng đòn trước khi tìm thấy lỗ hổng thì sao?”
Giản Ý cười nham hiểm: "Sao lại vậy được? Ta đã nói con có thể né được hầu hết kiếm chiêu rồi mà?”
"Nhưng sư phụ có phải tuyệt đỉnh cao thủ đâu chứ!” Chân Kỳ la ó, nhưng không ai tiếc thương cho số phận của cậu.
Đã được năm ngày kể từ khi thầy trò Giản Ý trọ lại khách điếm này, đến khi cả hai rời đi, chủ quán không khỏi tỏ ra tiếc nuối:
"Xin hãy cầm theo một ít bánh nướng để ăn dọc đường nhé.” Bà chủ dúi vào tay Giản Ý một cái tay nải căng phồng, luôn miệng dặn dò, trong khi ông chủ quán đang nhéo mặt Chân Kỳ.
"Mới có năm ngày mà đã trông có da có thịt hơn rôi này, có vẻ tiểu thiếu gia ăn uống cũng hợp khẩu vị nhà ta, may thật.”
Giản Ý nắm lấy tay ông, rồi lấy ra một nén bạc đặt vào, nói:
"Coi như đây là tiền cho số bánh này, chúc hai người làm ăn phát đạt nhé.”
“Ôi trời! Ngài làm gì thế?! Bánh này có đáng nhiêu, sao ta dám lấy tiền!”
Nhưng chưa kịp để ông trả lại, Giản Ý đã nhanh chân kéo Chân Kỳ bỏ chạy đi xa mất dạng.
Ông chỉ đành thở dài, quay lại vào sân sau, nhìn những vệt kiếm còn sót lại trên đó như sắp đặt thành hình một bức tranh thủy mặc.
"Đúng là những quý nhân kì lạ mà…”
Đi được một quãng, bỗng dê đen nhảy ra khỏi ngực áo của Giản Ý, và trong ánh mắt ngạc nhiên của Chân Kỳ, nó bỗng từ từ biến lớn, sau một lúc thì hóa thành một con dê trưởng thành.
Hiểu ý, Giản Ý leo lên lưng dê, vuốt ve chòm râu của nó, thích thú bảo:
"Chà, đã đến lúc đến gặp vị khách mới của chúng ta rồi đó sao?”
Dê đen kêu "be be” hai tiếng, gõ chân lộp cộp trên mặt đất tỏ rõ sự mong chờ.
Chân Kỳ: “...”
Chân Kỳ: "Ngài là thần tiên hay gì đó à? Sư phụ?”
Giản Ý: "Đâu? Làm gì có, ta cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi.”
"Nhưng….” Chân Kỳ liếc nhìn chú dê đen, ngay từ ban đầu cậu đã thấy nó có linh tính hơn người, bất quá việc loài vật thông minh tuy có hiếm thấy cũng không phải điều gì đó quá kỳ lạ, bản thân cậu cũng vốn đã kỳ lạ rồi, nên dù sư phụ có chút kỳ trân dị bảo cũng không khiến cậu quá thắc mắc.
Nhưng đến bây giờ mà vẫn còn không thắc mắc mới là kỳ lạ đó!
Giản Ý thấy cậu nhăn mặt thì cười ha ha: “Ta không phải thần tiên gì đâu, chính ngài Dương Tự là tồn tại đặc biệt sẵn rồi.”
Dê đen nghe thế hất mặt lên trời tỏ vẻ đắc chí: "Be bee.”
'Sư phụ đúng là một con người bí ẩn. Nhưng mình có cảm giác không nên hỏi mà chỉ cần đợi đến lúc thì người sẽ tự nói cho mình thôi.’ Chân Kỳ nghĩ thế, bèn thay đổi câu hỏi.
"Thế tại sao bình thường ngài ấy không ra ngoài mà giờ lại hóa lớn thế ạ?”
Giản Ý dù cưỡi trên lưng dê, cũng không hề tăng tốc độ mà chậm rãi đi để Chân Kỳ có thể theo kịp.
"À thì bởi vì Dương Tự ngài ấy là một con dê rất thích hóng hớt đó!”
"Hóng hớt á?”
"Ừm, có chuyện gì đó hay thì ngài ấy không nhịn được cơn tò mò đâu nên phải biến lớn lên dỏng tai nghe cho rõ. Với cả, cưỡi trên lưng ngài ấy như thế này, người ta mới chịu kể chuyện cho ta nghe.”
Chân Kỳ đầu đầy dấu chấm hỏi: "Là sao vậy ạ?”
Giản Ý cười đầy tinh quái: "Vì đó là biểu tượng hành nghề của ta. Cưỡi trên lưng một con dê đen, bên hông dắt một thanh kiếm không có lưới, thân mặc bạch y. Phải thấy hết đủ tiêu chí này, họ mới chịu tiếp ta.”
Chân Kỳ gật gật đầu, cũng không rõ là sao lắm nhưng cứ đồng tình trước vậy.
"Thế giờ chúng ta đang đi nghe ai kể chuyện ạ?”
"Đến nơi rồi đó, con tự xem đi.”
Chân Kỳ ngước lên, một cánh cổng uy nghi tráng lệ hơn bất cứ cánh cổng nào cậu từng thấy trong đời, cao khủng khiếp, ở trên đề dòng chữ: Công Tôn Phủ.
Nhóc con há hốc mồm, khó tin hỏi lại: "Chúng ta đến Công Tôn Phủ n-nghe kể chuyện á?!”
Giản Ý khẽ đẩy vai cậu: "Lên gõ cửa dùm ta nhé!”
"Thật! Thật là ở đây sao?!” Chân Kỳ hỏi lại lần nữa, là dân chúng An Khánh huyện, làm gì có ai mà không biết đến Công Tôn gia, dù cho cậu chỉ là tiểu dân ở khu ổ chuột cũng không ngoại lệ.
Nơi này là phủ đệ của gia môn danh giá nhất huyện, là nơi tập trung rất nhiều nhân sĩ giang hồ! Tự nhiên không quen biết gì đến gõ cửa kêu người ta kể chuyện, có chắc họ sẽ không đánh mình không?!
Đáp lại sự lo lắng của Chân Kỳ chỉ là một nụ cười vẫn thường trực trên môi Giản Ý, thế nên cậu đành phải nuốt ực nước bọt lo sợ, tiến đến nắm lấy tay nắm cửa gõ mạnh.
17
1
5 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
