TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
30 có phải gái ế

Khu nhà có thêm thành viên vừa mới chuyển về gây nên 1 sự chú ý lớn. Thứ nhất là bởi vì anh quá đẹp trai, thông cảm cho cô, cô mê trai đẹp nên hễ nghe thấy có anh nào đẹp đẹp là ra đa tìm kiếm của cô kêu tít tít liền. Thứ 2 anh rõ ràng là người thành đạt, mới tầm tuổi cô đã có được nhà riêng to nhất khu, xe anh đi cũng là loại xịn hơn xe của cô. Và thứ 3, anh sống cùng con trai 3 tuổi. Thường trẻ con ở tầm tuổi ấy cha mẹ li hôn bao giờ người mẹ cũng được quyền nuôi con đằng này người nuôi là bố, mà anh chắc chắn là li hôn chứ ko phải góa vợ, vợ anh còn sống sờ sờ kia kìa, hầu như hôm nào cũng mò đến lấy cớ chăm con ở lì ra, vậy nên hội nghị phân khu kết luận người sai là người mẹ, chắc chắn cô ta ngoại tình. Mà kể cũng lạ, li dị rồi thì chỉ được thăm nuôi vào 1 số thời gian nhất định thôi chứ, cứ đến suốt thế quay lại với nhau quách đi cho xong. Cô chú ý đến anh vì lí do thứ 3 là chủ yếu, là nói đến quan hệ giữa anh với nhóc tì nhà anh, ko phải giữa anh với vợ cũ. Ai nhìn thấy cái cách chăm sóc con tỉ mỉ ân cần chu đáo kiên nhẫn của anh chắc chắn cũng sẽ ước được làm con anh, nhất là cái loại thiếu thốn tình cảm cha con như cô. Vậy là cô cứ đứng hàng giờ nhìn ngắm 2 cha con anh với nhau, nhà anh ở dãy đối diện nhà cô, cạnh nhà Hiếu, và rồi mơ màng ước ao mình có được 1 gia đình như thế có 1 người chồng thương con mình như thế có 1 đứa con ngoan như thế. Bé nhà anh thuộc dạng ngoan,được cưng chiều mà vẫn ngoan ko giống lũ trẻ con khu này. Ở cái thời mà chuyện bạo hành trẻ con là vấn đề nhạy cảm, người ta rất ngại đánh con. Nhìn xóm cô xem, bố mẹ chả dám động vào con cái bao giờ, mà cái lũ lỏi con ấy toàn 1 lũ cứng đầu hư hỏng. Chúng nó mà muốn cái gì thì đòi cho bằng được, ăn vạ giãy đành đạch ra. Nhiều khi chúng nó kêu ca la hét ghê quá, bố mẹ hoảng lên đành phải đáp ứng những đòi hỏi vô lí của chúng nó ko người ngoài nghe ko hiểu chuyện lại tưởng bố mẹ làm gì con, bé con nhà anh khác hẳn, anh đúng là biết cách dạy con

Từ sau khi bị covid cô mắc bệnh hay quên, có cơ sở khoa học hẳn hoi đấy nhé, người ta gọi là bệnh sương mù não, phần lớn người bị hậu covid đều bị. Vậy là lắm lúc đi từ bên trái nhà sang bên phải nhà cách chỉ khỏang chục bước chân dự định làm việc gì đó rồi quên tịt mất hay làm sang việc khác với cô trở nên thường xuyên do đó thi thoảng cô vẫn đi đến tận đầu kia thành phố rồi hoang mang đứng nhìn người xe đi lại tấp nập tự hỏi mình ở đây làm gì. Việc để quên đồ thì như cơm bữa, cô làm mất điện thoại ko biết bao nhiêu lần rồi, mất mà ko nhớ nổi mất ở đâu mất lúc nào giờ ko dám dùng loại xịn nữa, mất tiếc chết. Hôm nay bố mẹ cô vắng nhà cả. Sau khi nghỉ hưu họ dành nhiều thời gian làm mọi việc cùng nhau: đi học nhảy đầm với nhau đi bơi với nhau ra công viên hóng gió với nhau hay như tuần này, đi du lịch tâm linh cùng nhau. Bà ô sin nhân cơ hội xin về quê, xin cô thì được chứ xin bố cô chắc chắn bị từ chối. Sao chuyện quan trọng như vậy cô quên được nhỉ. Bình thường nhà lúc nào cũng có người cô chẳng cần mang chìa khóa theo làm gì, cứ giữ thói quen đó nên cô mới ko vào nổi nhà được đây, muốn tranh thủ đến ở với John những ngày này thì cũng cần có đồ dùng chứ. Nghĩ vậy sau 1 hồi đứng ngẩn ngơ trước cửa cô quyết định trèo sang nhà anh chị Trường Minh hàng xóm rồi nhảy xuống ban công phòng mình, 2 anh chị này làm chủ mấy cái khách sạn trên Bờ Hồ nên thường đi đến tận khuya mới về, chắc cũng chẳng ai nhìn thấy cô đâu mà phải lo. Nhưng ko phải vậy, đang chổng mông lên leo trèo, cô có cảm giác có ánh mắt nhìn phía sau. Quay lại thì hóa ra anh li hôn đang trố mắt ra nhìn, cười cầu tài với anh ta rồi cô lại tiếp tục trèo. Cái váy cô mặc hôm nay hơi ngắn, ko thật ra là quá ngắn, hôm qua về muộn cô tắm rửa xong thì chui vào giường ngủ tít, chẳng kịp chuẩn bị đồ cho hôm nay mặc, sáng lại dậy muộn vớ được cái gì tròng vào người cái ấy, đến nơi làm mới biết mình mặc gì, làm cả ngày nay cô chả dám ngồi. Giờ leo trèo như vậy chắc hàng họ cô phơi hết cả ra rồi, hi vọng anh ta biết phép lịch sự mà vào nhà đi, nhưng ko đến tận lúc cô vào được phòng mình rồi anh ta vẫn đứng đó.

Châu mới chuyển đến khu phố này sau khi li hôn. Anh thật ko hiểu nổi tại sao mình bị cắm sừng. Anh đẹp trai, tài giỏi, từ 2 bàn tay trắng giờ mới 30 anh đã có nhà riêng xe riêng và làm chủ công ty tiền tỉ, anh cũng luôn biết quan tâm chăm sóc cho gia đình, về đến nhà dù mệt mỏi đến mấy anh cũng sẵn sàng trông con cho vợ nghỉ ngơi. Vậy mà cô ta lại phản bội anh, ko hiểu cô ta nghĩ cái gì trong đầu nữa. Mà ai lại đi thích cô ta nhỉ, sau khi sinh nhìn cô ta ô dề, soi đâu cũng ra mỡ mà vẫn có thằng thích, lạ thật. Cái khu nhà anh mới chuyển tới này toàn người tọc mạch, ai cứ bảo sống ở thành phố đèn nhà ai nấy rạng, mọi người ko quan tâm đến nhau ấy nhỉ, ở đây chuyện nhà này cứ như chuyện nhà kia luôn.

Bình thường như mọi hôm thì tầm giờ này anh mới từ công ty về nhà nhưng hôm nay anh về sớm, hơn đầu giờ chiều 1 chút anh đã về nhà, đánh được 1 giấc khoan khoái, anh đi ra ban công. Cái gì thế kia, đấy ko phải cái Nhi con bà Hà sao, cô ta làm gì mà leo trèo thế nhỉ. Con gái con đứa vô duyên ăn mặc thế mà leo trèo thế, từ bên này mà anh nhìn thấy hết cả, từ cái quần ren đen lọt khe nhỏ xíu đến đến..Anh biết mình khiếm nhã khi cứ trố mắt ra đứng nhìn, nhưng ko hiểu tại sao anh ko thể rời mắt đi nơi khác, anh cũng là đàn ông mà.

John rất thích sống ở đây nhất là bây giờ khi anh đã có bạn gái, là anh tự nhận thế chứ chẳng biết cô có nghĩ thế ko. 2 người qua lại cũng được mấy tháng rồi liệu giờ anh tỏ tình thì đã đúng thời điểm chưa. Dự định của anh là kết hôn với cô nên anh định chờ đến lúc chín muồi anh sẽ tỏ tình rồi ngay sau đó cầu hôn luôn, phải đánh vào điểm yếu của cô, cô sắp 30 rồi, ở cái đất nước này thì sẽ bị coi là ế, rồi cô cũng muốn sống tách xa gia đình mình, nên anh sẽ đưa cô về Mĩ, thế là đủ xa rồi còn gì. Có lẽ anh nên học để có tấm bằng tiếng Việt, rồi về dạy học ở đất nước mình, chứ cái bằng đại học về cơ khí chế tạo máy của anh hơi khó xin việc, giờ đã quyết tâm sẽ lập gia đình anh sẽ phải suy nghĩ nghiêm túc về tương lai, và muốn lấy cô anh phải đảm bảo có thể lo lắng được cho gia đình mình ko thể cứ lông bông nữa. Anh thích tiếng Việt, nó nhiều uyển ngữ đại từ nhân xưng cũng nhiều dùng rất thú vị, anh cũng thích giọng của cô khi nói tiếng Việt nghe khác hẳn lúc cô dùng tiếng Anh, lạ thế, và nhất là nghe tiếng dạ của cô, nó vừa ngọt ngào vừa êm ái, nên lắm khi anh cứ gọi mãi "Nhi ơi!" chỉ để được nghe cô dạ làm cô phát bực.

Quan hệ của cô và anh là gì, hỏi mọi người chắc chắn ai cũng sẽ bảo là quan hệ yêu đương, ngủ với nhau tưng bừng ra ko phải yêu thì là gì nữa nhưng cô kiên quyết ko đồng ý. Thật ra cô cũng biết quan hệ của 2 người là gì chẳng qua ko thừa nhận thôi. Nhiều khi quá mệt mỏi với cuộc sống trong nhà cô đã ước John mang mình về Mĩ quách đi, nhưng ko đơn giản thế. Ngoài gia đình mình ra những thứ khác trong đời cô cô đều rất thích, các mối quan hệ với bạn bè đồng nghiệp và nhất là công việc của cô, cô làm việc như điên ko phải chỉ vì để tránh né chuyện về nhà mà vì thật sự thích, giờ bỏ đó mà đi, sang kia liệu cô có kiếm được công việc gì ko, John nữa, công việc dạy tiếng Anh của anh về Mĩ chắc chắn ko tiếp tục được rồi, thế 2 đứa thất nghiệp ngồi ôm nhau à. Cô hơn anh 5 tuổi, và rất thích xưng chị với mọi người hồi đi học kết nghĩa với lũ bạn học dù thua tuổi cô cũng đòi làm chị, nên ấm ức để anh xưng anh, chẳng yêu cô đã chẳng chịu, tuy nhiên trong cuộc sống, đôi khi chỉ tình yêu thôi là chưa đủ.

12

0

6 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.