Chương 37
30 có phải gái ế
Cuối cùng nhà gái nhà trai cũng quyết định ngồi lại nói chuyện với nhau.
-Chị cũng tham gia nhé, Nhu bảo cô, đề phòng họ có lao vào cắn xé nhau thì còn có người can!
Có rất nhiều việc cần phải thống nhất. Đầu tiên là chuyện đăng kí kết hôn. Con em họ cô cái gì cũng ko cả: ko đăng kí, ko đám cưới. Nó vẫn đang phồng mang trợn má cãi lại mọi người thì mẹ chồng nó bảo
-Nếu cha mẹ chưa đăng kí, con sinh ra làm giấy khai sinh khó lắm!
Vậy là ngần ngừ thêm 1 lúc, Nhu cũng đồng ý. Đến vụ đám cưới mới gọi là căng, dì cô muốn tổ chức 1 đám cưới hoành tráng, to nhất vịnh Bắc bộ luôn, coi như gỡ gạc thể diện còn Nhu thì vẫn điệp khúc ko ko và ko. Mọi người chẳng thèm quan tâm đến nó nữa, cứ thế bàn tính sôi nổi: tổ chức ở đâu, mời bao nhiêu người, đặt bao nhiêu mâm. Ngay lập tức, Nhu đứng trên ghế, nhảy như con choi choi, ai nấy đều sợ đến tái cả người, nói kiểu gì cũng ko được nó phớt lờ tất, phải đến khi chồng chưa cưới của nó gầm lên nó mới đứng yên, rồi trèo xuống, chui vào vòng tay cậu ta. Vậy là ko có đám cưới! Kế đến là việc 2 trẻ sẽ ở đâu sau khi kết hôn. Hiện nay 2 đứa đang thuê nhà ở trọ, bố Nhu bảo về sống cùng dượng, nó ko chịu, mặc dù dượng đã mua 1 căn biệt thự to uỵch gần chỗ làm từ lâu, cô bảo về sống cùng cô nó cũng từ chối, giống như nó muốn chối bỏ tất tật họ hàng thân thích vậy. Theo tính toán của dì, dì sẽ mua lại căn nhà của mẹ cô cho vợ chồng Nhu, còn mẹ cô về nhà ông bà cô sống. "Sống 1 mình làm gì, dì bảo với mẹ cô, già rồi sao lại đi sống cô đơn lủi thủi, về sống cùng nhau lập viện dưỡng lão". Nhưng nhà trai đâu có chịu
-Tôi còn có công việc của mình, sao lên Hà nội sống được.
-Thì chị cứ ở quê đi, ai cần, trên này tôi thuê người chăm sóc con tôi. Dì cô đốp ngay.
-Ko được, cháu đích tôn của tôi thì tôi phải chăm!
-Vậy là chị định bắt con tôi từ dưới đó lên đây để đi học à, nó thì bụng mang dạ chửa thế kia.
Nhận thấy tình hình khá căng, cô nhảy vào can thiệp: mời trà 2 họ. Sau khi được (bị) cô mời trà làm đứt mạch cảm xúc, mọi người đã dịu đi phần nào. Cuối cùng, cả 2 bên miễn cưỡng đồng ý dì cô sẽ sang tên cái ô tô dì đang đi cho con rể để nó đưa đón Nhu đi học. Vậy là ko có chuyện trống dong cờ mở như dì cô hi vọng, Nhu lặng lẽ dọn về nhà chồng ngay hôm đó.
Rồi mọi người cũng quên rất nhanh, chuyện Nhu chửa hoang buộc phải lấy chồng sớm ban đầu là chuyện giật gân hàng đầu, nhưng người ta rất mau chóng ko còn để ý nữa. Anh em kiến giả nhất phận, chuyện nhà ai người nấy lo đi, còn ông bà cô, khi nghe tin cháu mình chửa hoang huyết áp có tăng thì sau lại giảm, ông của cô, vừa ăn gì còn ko nhớ, nhớ nổi việc gì khác, còn bà cô, bà ko quan tâm. Ko giống các bà nội bà ngoại nhà khác lăn vào chăm sóc cháu chắt, yêu cháu còn hơn cả bố mẹ chúng nó yêu, bà cô đối với các cháu hờ hững vô cùng. Cô thì chẳng nói làm gì, cô là con của mẹ cô, đứa con bà ghét, đương nhiên bà chẳng yêu, các con của cậu là con do mợ đẻ ra, mà bà thì ghét mợ, nên cũng chẳng mặn mà gì, đến Nhu và Thuận con của dì, đứa con bà yêu nhất, theo những gì cô còn nhớ, bà cũng chưa từng chăm sóc, bế bồng. Bà của cô ko phải người ko có tình cảm, chỉ ko có tình cảm với người trong nhà. Cô nhớ trước đây nhà bà có 1 con bé ô sin chuyên ăn cắp vặt, nó cứ mắt trước mắt sau ko ai để ý là khoắng cái gì đó ngay. Đến khi Nhu kêu mất điện thoại, dì cô mới kiểm tra video, mới phát hiện ra thủ phạm. Vậy xử lí kiểu gì đây, dì bắt nó đền, cả rất nhiều thứ khác thì bà cô cho nó tiền để nó trả, dì đòi đuổi nó bà nhất quyết ko cho. Nó bịa ra mẹ nó bị gãy chân, bà cô cho nó hàng chục triệu để lo cho mẹ, sau đó mới lòi ra là ko phải. Sao lại biết được, là vì 1 bác sỹ đấm bóp cho ông cô ở cùng xã với nó, còn là hàng xóm sát vách. Bà cô đã ko đòi lại tiền của con bé kia, còn tìm mọi cách gây khó dễ rồi ép dì đuổi cậu bác sỹ vận động. Bà quý con bé ô sin là vì sao, chỉ đơn giản nó cực dẻo mỏ, nó nịnh nọt ngọt nhạt làm bà cô thích mê, đến người ghê gớm như dì cô cũng rất điên đầu mà ko đuổi nổi nó. Nhưng rồi, mọi chuyện lại tự được giải quyết, con bé ô sin chửa hoang với bạn trai nên khi cậu ta chuyển vào Thanh hóa làm việc, nó đương nhiên bám theo. Ai cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ có bà cô buồn ngơ ngẩn cả 1 thời gian. Đó là bà cô, mẹ quái vật, sinh ra con quái vật, phải ko.
Sau sự kiện chửa hoang, dì cô có ít nói đi 1 chút, ko còn cái kiểu xoe xóe cả ngày làm giật mình những người ở quanh. Cô nghĩ chắc trải qua 1 biến cố như thế dì sẽ thay tính đổi nết đi
-Ko đâu, anh nói, em ko nghe câu: "ngựa quen đường cũ" à, chẳng bao lâu nữa dì em lại quay lại tính cách cũ thôi.
Ghê chưa, giờ còn mang cả tục ngữ ra lòe cô kìa.
8
0
6 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
