TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
30 có phải gái ế

Dạo này nhà cô có vị khách ko mời:dì cô, dì Hoa bá đạo đến thế nào ai cũng biết thế cho nên dù dì có đóng vai khách ko mời cô cũng chẳng dám đuổi, chủ đuổi khách ko khéo khách còn mắng chủ 1 trận ý chứ. Dì của cô sắp bỏ chồng, à ko, ngược lại mới đúng, dì sắp bị chồng bỏ. Dượng Tấn chồng dì thuộc loại hiền như cục đất, có thế mới chịu đựng được dì bao lâu, giờ hết chịu nổi rồi nên đâm đơn li dị. Li thân thì cũng đã được mấy năm, dượng đã mua nhà ở nơi khác sống, chỉ lẻn về nhà với con khi được mật báo ko có dì ở nhà rồi lại lẻn đi. Đàn ông cũng có nhiều loại, cũng có người rất thương con, như dượng Tấn, cắn răng chịu đựng cuộc hôn nhân địa ngục vì 2 đứa con, cũng có loại chẳng có mấy tình cảm với con cái như thằng bạn cô, lăn lộn đòi lấy vợ, đến lúc vợ sinh con thì kiếm cớ đi công tác suốt, giờ cứ ở nhà được 1 tuần lại thấy nó đi công tác nước ngoài vài tháng, từ khi vợ đẻ con ra, cái thể loại mồm 5 miệng 10 ấy bỗng biến thành con hến, cả ngày ko thấy mở miệng nói câu nào. Mà thời buổi này người ta lúc nào cũng ra rả chuyện nuôi con phong cách phương Tây, bọn bạn cô mới sinh 2 3 tháng đã để con ngủ phòng riêng, tất tần tật giao cho bảo mẫu, bế con cũng chẳng bế, thật kì cục. Giờ quay lại chuyện dì Hoa. Hầu như hôm nào dì cũng đến, trước đó thì đến nhà mẹ cô than vãn kể lể suốt, giờ chắc muốn thay khán giả nên mò đến nhà cô, mà cũng tại anh cả, cứ ngồi mồm há hốc để nghe, gì chẳng khiến dì của cô thêm phấn khích. Sau khoảng 1 tuần nghe dì cô rủa xả, anh hỏi cô

-Dì em chê chồng vì dượng là người nhà quê à?

Đâu phải, bố cô cũng là đồ nhà quê mà dì vẫn say khướt đấy thôi. Rồi anh hỏi cô

-Em cũng coi thường người nhà quê à?

Cô hỏi lại

-Anh có coi thường em ko?

Anh ngẩn ra, liên quan gì. Cô tiếp

-Nếu em là dân thành phố coi thường người nhà quê thì 1 người Mĩ như anh đến từ 1 nước phát triển sẽ coi thường em, 1 đứa đến từ nước nhược tiểu đang phát triển Việt nam à?

Phải rồi, quá có lí luôn. Anh thắc mắc

-Thế thật ra dì em chê chồng ở điểm nào, nghe mãi anh vẫn ko hiểu, càng nghe càng thấy lộn xộn. Dượng em hiền lành, thương vợ thương con, ko chơi bời tệ nạn, làm giám đốc lương khủng, vậy mà vẫn bị chê, loại ất ơ như anh chắc ko với tới dì em được.

Cô trợn mắt

-Với, với cái gì, anh định làm bậy gì thế, có tin em đánh cho hỏng người ra ko?

-Ko, anh ví dụ thế thôi, em cũng biết chẳng đời nào có chuyện đó mà, anh lại đi bỏ em chạy theo dì em thì anh là loại ko có não

-Đàn ông các anh toàn ko có não cả, hay thích dùng phía dưới điều khiển phía trên, nhất là người phương Tây các anh ấy! Ko đúng sao còn cãi, điển hình như tổng thống Pháp ấy, yêu 1 bà hơn đến 2 mấy tuổi có con riêng còn nhiều tuổi hơn mình.

Anh nín luôn, anh chẳng có ví dụ nào để phản bác lại cô

Thật ra dượng và bố cô hoàn cảnh khá giống nhau, cùng xuất thân nhà quê nghèo rớt rồi dần ngoi lên có địa vị trong xã hội, chỉ khác mỗi bố cô đẹp trai, dượng thì ko. Bố cô làm ở Bộ Kế hoạch và đầu tư, nó cũng giống ngân hàng ấy, đã nghe doanh nghiệp tố cáo đến ngân hàng vay 1tỷ thì phải biếu ngân hàng 300 400 triệu chưa, đây cũng thế, mà vốn lại là tiền chùa, quy mô cũng lớn hơn nhiều, nên bố cô mới giàu, còn dượng làm ở 1 công ty cây xanh, trước kia công việc cũng phập phù, rồi đất nước giàu lên, phú quí sinh lễ nghĩa, người ta bắt đầu để ý đến việc trồng cây cảnh, cây hoa có ở khắp nơi, công ty của dượng bắt đầu khấm khá hẳn lên. Ko biết vì sống lâu lên lão làng hay vì tính tình hiền lành được lòng mọi người, dượng được bầu làm giám đốc, lương từ 10 triệu thành mấy chục triệu, đi đâu cũng có xe đưa đón, nhưng đấy là gần đây còn trước thì nghèo lắm, là anh ko biết thôi. Dượng ở rể, đó là điều kiện ông bà ngoại đòi khi dượng xin cưới dì. Cậu của cô lấy 1 cô vợ thua đến 10 mấy tuổi, là bị mợ bẫy. Cậu rất đẹp trai nên đính kèm theo đó là tính 3 lăng nhăng, cậu yêu ko biết bao nhiêu cô rồi, mà ko yêu cũng chịch, thời buổi này thế tất, đừng quá ngạc nhiên. Chắc cậu vẫn định sống cuộc đời rong chơi vô tư lự như thế chẳng biết đến bao giờ nếu ko gặp mợ. Mà cô thấy mợ cô cũng lạ, tiểu thư con nhà danh gía, giàu có, gia đình mợ sở hữu cái bệnh viện tư to uỵch giữa lòng thủ đô, vậy mà lại đi đâm đầu vào 1 ông chú, còn phải chửa ễnh ra để bẫy. Vì bị phản đối chuyện hôn nhân, mặc dù tính trăng hoa có thừa nhưng cậu của cô là người rất có trách nhiệm, có con tất nhiên phải cưới, ko thì tương lai đứa bé thế nào, vậy là cậu dọn ra khỏi nhà ông bà ngoại. Căn nhà hơn 200 m vuông rộng hoác, giờ nếu dì cũng dọn đi cùng chồng chỉ có 2 thân già sống với nhau thì buồn chết mất, vậy mới phải bắt rể, vậy nên dượng mới phải sống cảnh chó chui gầm chạn. Dì cô làm ở công ty bảo hiểm, tiền kiếm bạt ngàn, do đó rất coi thường chồng. Hồi mới cưới thì chưa sao, vẫn ngọt ngào lắm, tại vì mới thoát ế mà, nhưng chẳng được bao lâu, nên người ta mới có câu " Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" khi yêu người ta toàn ở giả thôi, chứ tính cách thật sau đó lại quay lại y nguyên, chả thay đi đâu được. Vậy là chì chiết chửi bới xỉa xói bất kể giờ nào bằng bất cứ ngôn từ nào. Và dì còn hay giận cá chém thớt, giận chồng thì đem con ra chửi, cũng chẳng nghĩ mình sai, chửi chồng, chửi con là cứ phải mang ra giữa sân mà chửi, để hàng xóm đều nghe thấy hết, như cách mẫu mực dạy chồng dạy con đây này, thiên hạ nhớ chú ý mà làm theo. Khi còn là gã lính quèn vị thế người ta phải khác lúc đã là giám đốc, có chức có quyền cấp dưới trọng vọng như vậy sao dượng chịu nổi cứ bị chửi xoe xóe cả ngày, thế là đâm đơn li hôn. Dượng mua được cái nhà to to ở gần chỗ làm chuyển ra ở đó chỉ thỉnh thoảng về thăm con. Cũng chẳng có con đàn bà nào khác như mọi người vẫn phỏng đoán, dì thuê người điều tra rồi, chỉ là quá khiếp hãi dì nên bỏ chạy. "Ko li hôn 1 cách dễ dàng"đấy là điều dì tuyên bố, và như người ta ko có ý định li hôn thì sẽ cố tìm cách hàn gắn, thay đổi tâm tính để mong lại có cơ hội quay lại, dì của cô nhất quyết ko li hôn nhưng cứ thấy mặt chồng là chửi, kiểu ko ăn được thì đạp đổ, dì đã ko hạnh phúc thì dượng đừng hòng li hôn đặng tìm kiếm hạnh phúc cho mình.

Nhưng mấy hôm nay dì tạm rút quân rồi, nhà có chỗ cần sửa thành thử cần bàn tay đàn ông, dì phải về ngọt nhạt với dượng để dượng còn đứng ra sửa chữa chứ. Nhà đột nhiên văng vắng thiêu thiếu, buồn cười ko, dì đến thì ức chế, mà đi mất lại thấy nhơ nhớ.

12

0

6 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.