Chương 17
30 có phải gái ế
-Anh có phải dạng "trâu già thích gặm cỏ non" ko?
Dạo này cô rất hay hỏi anh những câu đại loại thế, cũng tại lũ học sinh trong trường cứ bu bám lấy anh, và luôn mồm nói xấu cô, vì cô là người yêu của anh. Trẻ con thời nay thật đáng sợ, thích bắt nạt người khác, bắt nạt bạn học đã đành, người lớn như cô chúng nó cũng chẳng tha. Anh thật sự rất sợ cô bị tổn thương, sau những biến cố vừa qua cô ko còn nói cười nhiều như xưa, cũng rất ngại ra đường, nhìn cô cứ loanh quanh trong nhà mà anh thấy giận kinh khủng, giận bản thân ko làm gì để giúp cô được.
Gần đây hầu như cô chỉ ru rú trong nhà, cũng ít về thăm mẹ, ko phải chỉ vì mẹ lạnh nhạt với cô mà vì cô ko muốn chạm phải ánh mắt của những người trong khu phố "Đứa con gái đó đúng là loại mang lại tai họa, bố chết vì chuyện tình cảm lùm xùm của cô ta, mà có đến 2 bà vợ phải vào tù vì cô ta rồi đấy". Có lẽ thế thật, cô ko phải loại sao chổi thì chắc cũng là loại sao quả tạ, liệu ở cạnh cô anh có được hạnh phúc ko.
Cố mãi mới gạt được lũ học trò bám cứng lấy mình, anh đuổi theo cô, cô đã nhìn thấy anh từ nãy nhưng thay vì tiến lại bên anh, cô lại quay đi hướng khác, nhìn theo cái dáng lủi thủi của cô mà anh thấy lòng đau ko chịu nổi. Cô giờ chẳng phản kháng nhiều như ngày xưa, anh muốn làm gì, anh bảo cô làm gì cô cũng đều làm theo hết, như thể sức sống trong cô đã bị rút hết rồi, cô chỉ là cái máy biết vâng lời mà thôi. Túm được cô khi cô gần bước vào phòng làm việc của mình, anh ôm cô thật chặt, như muốn 2 người hòa làm 1, như muốn 2 người dính vào nhau luôn.
-Ngạt thở em, John, cô nói nhỏ.
Anh buông cô ra
-Sao lại bỏ đi như thế hả? anh hỏi, cô im lặng ko đáp
-Xấu hổ vì anh à, sao cứ né tránh anh như thế.
Cô vẫn im lặng. Thế này ko ổn, cần làm gì đó thôi.
Sáng thứ 2, hội trường đã đầy học sinh, mọi người đang chuẩn bị làm lễ chào cờ, anh gọi cô
-Lên đây giúp anh 1 chút, anh đang đứng gần sân khấu, giả vờ sửa tấm màn nhung. Cô tiến lại gần, lập tức anh chộp lấy tay cô, kéo lên sân khấu. 1 tay ôm chặt cô, 1 tay cầm mic, anh nói
-Tôi ko phải trâu già thích gặm cỏ non, tôi thích làm cỏ non!
Đột nhiên, tất cả im phăng phắc, rồi tiếng vỗ tay nổi lên rào rào như sấm dậy, khởi xướng ban đầu từ các thầy giáo trong trường. Từ hôm ấy lũ nhóc bớt làm phiền anh, cô cũng bớt chút u uẩn.
Như kế hoạch đã được lên từ lâu, cậu của cô chuẩn bị mở trường quốc tế, đối tác Hàn quốc đã rót vốn lần 1, chuẩn bị xây trường, miếng đất to to thì đã mua rồi, giờ phải chọn được 1 kiến trúc sư nào tạo được 1 bản thiết kế thật ấn tượng, bao nhiêu là hồ sơ để xét duyệt và ấn tượng nhất là bản thiết kế của 1 kiến trúc sư, anh ta đi du học bên Canada, đã có bằng thạc sĩ, và tên anh ta là Lê Quang Huy. Ko phải đâu, cô nhủ thầm thực ra là đang tự trấn an mình, khi 1 mối bất an cứ len lỏi trong tâm trí cô, và đúng mất rồi, chẳng trốn tránh được, anh ta kia, đang tiến về phía cô
-Chào em, lâu quá ko gặp
Cô đờ người ra, ko nói nổi câu chào đáp lại. Huy là anh trai của Hiếu.
11
0
6 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
