Chương 12
30 có phải gái ế
Bà giúp việc nhà cô mắt lấc láo chạy đến tìm cô. Dạo này dì Hoa năng đến nhà cô ghê lắm, hầu như hôm nào cũng đến, kinh thật chồng con đuề huề rồi vẫn chả tha cho bố cô. Cũng tại mẹ cô bỏ trận địa cho địch, trách ai, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ko coi thường được đâu, cô có kinh nghiệm xương máu rồi, cô mất Hiếu còn gì. Bà ô sin nhà cô cũng có dự cảm chẳng lành, chỉ là ngại ko biết mở lời thế nào với mẹ của cô nên mới nói với cô. Cô có muốn mẹ mình bỏ bố mình ko, đương nhiên là có, cô ưa gì ông ta, nhưng ko phải theo cách ấy, bị phản bội bởi những người thân gần gũi mình nhất, nỗi đau sẽ tăng lên gấp đôi và tổn thương sẽ đi kèm thêm cả mất lòng tin vào cuộc sống. Nghĩ vậy cô lựa lời nói với mẹ, giờ cô khá hơn nhiều rồi, "Chó liền da gà liền xương" anh vẫn đùa thế, nhà cũng có giúp việc toàn thời gian ko phải giúp việc theo giờ như trước kia anh sống 1 mình
-Mẹ về lo việc của mình đi, cô nói, con ổn, với lại để bọn con có ko gian riêng.
Thế là được lời như cởi tấm lòng, mẹ cô vọt về nhà ngay, bà đã nhấp nhổm sốt ruột mấy hôm rồi.
Nhà chỉ còn anh và cô, thêm bà ô sin nhưng bà ấy thật sự rất tâm lí, thấy 2 người sáp lại gần nhau là biến đi đâu mất ngay, nhiều khi thấy tha thẩn tận ngoài đường lớn.
Giờ thì bà Hường, bà giúp việc cũng đang lơ ngơ ngoài đường đây, 2 người chủ mới của bà, chẳng có ý tứ gì sất, chẳng quan tâm xem có ai ở cạnh hay ko, cứ lao vào nhau là rồi làm đủ thứ, người ở cạnh bất đắc dĩ chứng kiến như bà thấy xấu hổ thay. Nhiều khi rút chạy kịp vào phòng hoặc đi sang nơi khác nhưng có lúc họ đứng chắn đường chắn lối bà chả đi đâu được, tần suất thì dày đặc, làm bà ngại quá thể. Mà sao 2 người đó vẫn chưa lấy nhau, đến thế rồi còn gì, cậu chủ của bà thì rõ là rất yêu cô gái kia, nửa đêm nửa hôm cô ta đòi ăn gì là vọt đi mua ngay, khi nào cũng đòi tự tay chăm sóc, ko để bà làm, đã thế cái câu "Em có yêu anh ko" hỏi suốt như cái đĩa hát bị hỏng. Còn cô gái kia chắc cũng vậy, nhìn những quan tâm dịu dàng cô ta dành cho chủ của bà là biết, mà con gái con đứa sao dại dột thế, trao đi hết rồi lỡ có chia tay mình còn lại gì.
Cậu của cô đề xuất nên mời John về dạy ở hệ thống trường của cậu, cô phản đối
-Thế nếu bọn cháu chia tay thì sao, lại khó xử ra
Cậu trố mắt nhìn cô, sao chưa gì đã nghĩ đến chia tay, mà đứa tốt thế sao ko lo giữ. Người nhà của cô ai cũng vậy chỉ muốn cô mau mau chóng chóng yên bề gia thất, nhưng bảo rồi đấy, đến tuổi này tự dưng cô chả còn muốn kết hôn, mà liệu anh có thể là 1 người cha tốt như Châu. Sao tự nhiên cô lại nghĩ đến Châu, thật ra cô nghĩ đến Châu rất nhiều, gán tính cách của Châu vào hình dáng của anh, nhiều khi cô mơ có 1 gia đình nhỏ với Châu và bé Bi ko cần thêm con cái gì sất, thế cũng trọn vẹn rồi. Có phải cô đang đứng núi này trông núi nọ, có phải như Tú nói cô lúc nào cũng phải có 2 người đàn ông 1 lúc mới chịu được?
Anh bước vào phòng khi cô đang dùng máy tính, tay mổ cò cạch cạch, cô đích thị là kẻ nghiện công việc, trước kia chưa gặp tai nạn thì còn viện cớ này cớ nọ rồi bảo muốn ra khỏi nhà nên cố làm thật nhiều, chứ giờ chân tay ra thế kia mà cũng ở cạnh anh rồi vẫn cứ cắm đầu vào công việc, lập phiếu thu với chả chuyển tiền. Bực mình anh tiến lại cởi váy cô ra, cô giãy dụa 1 hồi rồi cũng phải chịu thua. Dạo này cô đã gần như khỏe hẳn, mấy hôm nữa là có thể tháo bột do đó họ lại quay lại xếp hình, cả 2 người đều nhu cầu cao, ở cạnh nhau như vậy ko làm gì đúng là thử thách lớn. Anh đưa tay vuốt nhẹ sống lưng, miệng hôn lên cổ cô chếch về phía sau gáy làm cô có cảm giác như có luồng điện chạy khắp người. Anh tìm xuống ngực cô ngoạm 1 miếng thật to rồi tìm đến đầu vú mút mạnh, rồi thì liếm người cô gần như ướt nhẹp. Đẩy anh ngã xuống giường cô leo lên trên, tay chân cô chưa khỏi nên chỉ có thể dùng vài tư thế cũng ko được lâu. Cô bắt đầu nhún, đầu thì có cảm giác gây gây, cô ko dùng ma túy nên ko biết cảm giác thế nào, nhưng mỗi lần làm tình cô nghĩ là mình phê, đầu óc lâng lâng và y như chả còn cái gì có trong đầu nữa.
10
0
6 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
