Chương 10
30 có phải gái ế
Nghe tin cô bị tai nạn anh lao vội đến bệnh viện, Nam là người đã báo cho anh. Là người yêu cũ lại là bạn thân lâu năm, Nam nhận ra cô dạo này có gì đó ko ổn, gặng hỏi thì được cô kể hết cho nghe, cô với Nam ko giấu nhau chuyện gì. Cậu thấy khó chịu kinh khủng, vừa áy náy vừa bực mình, sao bị đuổi khỏi nhà như thế lại ko đến chỗ vợ chồng cậu ở, bấy lâu nay cô luôn giúp đỡ cả cậu và Thanh, thế mà khi gặp khó khăn cô lại ko nhớ gì tới 2 vợ chồng cậu. Chẳng lẽ chỉ khi vui vẻ suôn sẻ người ta mới ở bên cạnh nhau sao. Cô yêu John, chính cô thú nhận thế mà nên giờ đây chia tay mới vật vã suốt, nhưng cô sợ, sợ chính thức mối quan hệ, sợ lại yêu lầm người rồi lại tổn thương. Thêm nữa vợ cậu phát hiện ra cái đơn thuốc chống trầm cảm cô đã khéo léo giấu trong tập tài liệu. Vậy là cả cậu và Thanh đều quyết tâm phải giúp cô đến với John.
Khi anh tới bệnh viện thì cô đang ngủ. Tay và chân trái cô bị gãy, thế là may rồi, ngã từ độ cao như vậy mất mạng chứ chẳng chơi, nếu ko có cái mái hiên di động bên dưới đỡ cho thì ko biết còn ra thế nào. Anh nhìn cô mỏng manh gầy yếu xanh xao nằm trên giường mà xót xa vô cùng, dẫu biết gầy là đẹp nhưng cô hơi gầy quá. Tới đây anh nhất định sẽ phải ép cô ăn, ép cô giảm bớt công việc nữa. Rón rén tiến lại gần phía giường nhè nhẹ kéo ghế anh ngồi xuống cạnh cô, cầm bàn tay còn lành lặn của cô đưa lên môi hôn.
Tỉnh dậy cô thấy anh ngồi đó chăm chú nhìn mình, cô cố rút tay mình lại nhưng ko được.
-Anh đang làm gì ở đây?
-À, anh thản nhiên, anh đến chăm cô bạn gái bị tai nạn.
Có rất nhiều người vào thăm cô, kể cả Tú, mang theo cả 1 giỏ kiwi, sao cô ta biết cô thích loại quả này, chả lẽ Tiến lại nói. Nhìn cô loay hoay mãi ko xúc nổi thìa sữa chua, cô thuận tay trái mà, tay trái gãy rồi tay phải y như phế vật, có hoạt động bấy lâu đâu mà biết làm gì, Tú đột ngột bảo
-Mày lúc nào cũng phải có 2 người đàn ông cùng 1 lúc nhỉ?
Cô ngẩn người ra, nói linh tinh gì thế, cô có thế đâu.
Bố cô cũng vào nhưng ko phải để thăm cô như những người khác, ông bảo cô
-Tao muốn mày ra khỏi nhà tao, đừng có bao giờ vác mặt về nhà nữa.
Anh đứng ngoài cửa nghe bố cô nói với cô, nóng mắt, suýt chút nữa xông vào đấm ông ta, nếu ko chạm phải ánh mắt van nài của cô, anh đã đánh ông ta hộc máu mũi rồi. Ôm chặt cô vào lòng anh vuốt ve cô nhè nhẹ, thương cô quá, sao cô phải chịu những tổn thương như vậy.
Cô ốm nằm viện mới thấy mình được quan tâm ghê, bao nhiêu người đến thăm bạn bè đồng nghiệp rồi còn được chăm sóc chu đáo, kể cả mợ cũng vào chăm cô.
Châu muốn gặp mình cô mà ko được, bên cạnh cô khi nào cũng có ai đó anh ngờ ngợ hình như mọi người cố ý như vậy để anh ko thể tiếp cận cô. Mẹ cô thì tỏ thái độ thù địch ra mặt
-Cậu còn dám vác mặt đến đây sao, đừng có làm phiền con tôi nữa. Tốt nhất là cậu nên xử lí các mối quan hệ của cậu đi đã, đừng làm liên lụy đến người khác!
Mẹ cô nói cũng có lí, cô ra nông nỗi này là do cô vợ cũ điên khùng của anh. Lúc bị bắt cô ta khai với cảnh sát vì cô ta thấy cô đi lại tự do trong nhà anh bước chân vào cả phòng làm việc của anh nên cô ta nghĩ 2 người đã có mối quan hệ khăng khít lắm rồi, do đó cô ta ghen. Ngẫm lại anh với cô toàn bị hiểu lầm. Cô ngủ nhờ ở nhà anh có 1 tối thì bị cho là qua đêm với anh, cô lấy hộ anh cái usb thì bị nghi đang trong 1 mối quan hệ với anh. Nhưng sao anh lại tin cô đến thế nhỉ, những bản vẽ trong cái usb đó nếu rơi vào tay đối thủ thì công ty anh phá sản chứ chẳng đùa. Quyết tâm phải gặp cô cho bằng được, anh gần như nghỉ làm túc trực bên ngoài phòng bệnh của cô. Rồi cơ hội cũng đến, nhân lúc cái gã người nước ngoài đi khỏi phòng, anh vội lao vào. Đã sắp xếp bao nhiêu lời lẽ để nói với cô mà anh quên sạch chỉ lắp bắp được câu: "Anh xin lỗi". Cô cười hiền
-Ko sao đâu, ổn mà
-Cô ta bị bắt giam rồi, em yên tâm, anh sẽ khiến cô ta phải chịu mức án cao nhất!
Im lặng 1 lúc rồi cô hỏi anh
-Nhưng như thế bé Bi biết phải làm sao, bé quấn mẹ lắm mà!
Đột nhiên mọi thứ trong anh trở nên rõ ràng, như có ánh đèn pha rọi thẳng vào nơi tối tăm nhất: anh yêu cô, 1 người con gái tuyệt vời đến thế, chịu đựng bao đau khổ cô vẫn nghĩ cho con anh, vẫn lo lắng cho nó. Thật muốn cô trở thành vợ anh quá, anh định nói lời cầu hôn thì John bước vào, chẳng nói chẳng rằng cậu ta lùa anh ra khỏi phòng.
Tất cả người thân quanh cô: mẹ của cô cậu của cô bạn bè của cô đều đồng tâm hiệp lực để đưa cô về nhà anh tịnh dưỡng. Cô thì có lựa chọn nào đâu, nhà bố mẹ cô thì chịu rồi cô ko còn được quay về, ở 1 mình nơi phòng trọ sao, chân tay thế này cô xoay sở kiểu gì, nên đành vậy, cô về nhà anh
Anh dọn phòng tập gym để trở thành phòng của cô, tất nhiên anh có phòng gym rồi, chứ ko cơ bụng 6 múi kia ở đâu ra. Cô thì ko ở trên tầng 2 được, chân cẳng thế leo cầu thang kiểu gì, dù đôi khi anh cũng có ý muốn thế lắm. Từ trước anh đã có 1 ý nghĩ dù biết là bệnh hoạn anh sẽ xích cô vào chân giường, ko cho ra khỏi phòng chứ đừng có nói là ra khỏi nhà. Vậy cô ở tầng 1 thế cái phòng vừa dọn xong trên tầng 2 là của ai? Nói ra đừng có ngạc nhiên, là của mẹ cô! Kì lạ ko, mẹ của cô ở đây làm gì, tính đi bắt rể à.
10
0
6 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
